"Xa mãi tận cuối trời. Lấp lánh cùng dòng mưa rơi. Vệt nắng chiều buông muộn màng. Anh nhớ em, người yêu ơi. Anh vẫn chờ em về, anh sẽ đợi mãi thôi. Dù vẫn biết khi hoàng hôn tan vào đêm dài. Chỉ còn lại đây mây đen ôm xót xa. Người yêu hỡi anh gọi em trong những khát khao ngày mai. Nắng lên rực rỡ cùng ngàn mây. Để bao mênh mông ngất ngây. Nắng lên rực rỡ cùng ngàn mây. Sưởi ấm con tim anh hao gầy. Hỡi em yêu hỡi hãy về đây. Về trong vệt nắng cuối trời. Thắp lên rực rỡ một trời mây. Ngất ngây nắng trong tình yêu" [zingmp3]NC9hNy80YTdkODU5ZjkwZDRkMGZlMWQ0ODI0YWMzYmRkZDYwNC5cUIbaBmUsICDN8VdUngG7h3QgTdUngG6r25nIEN14WeBdUngRaSBUmUsICdUngG7nWl8TWldUngaCBUaeG6vInagaME258dHJ1ZQ[/zingmp3] Khi cơn mưa qua đi, mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì.....bình thản và nhẹ nhàng.....nhưng sao vẫn thấy nhói nơi con tim.....thấy tiếc những kỷ niệm, những ký ức dịu ngọt bên màn mưa......Mưa cho lá vàng bay......cuốn theo mọi ưu tư muộn phiền, để bình yên đến cùng với những vệt nắng nơi cuối trời.
Tháng Bảy mưa ngâu Lang thang chiều phố mưa buồn nghe câu chuyện Ngưu Lang - Chức Nữ vì yêu nhau mà bị Ngọc Hoàng trừng phạt, nhưng cảm thương mối tình chung thủy đã cho hai người mỗi năm gặp một lần vào tháng Bảy âm lịch ở bờ sông Ngâu. Ngưu Lang - Chức nữ gặp nhau lần nào cũng khóc ròng. Nước mắt của họ chảy xuống dương gian thành những cơn mưa. Nhân gian gọi đó là mưa ngâu. Mưa ngâu tháng Bảy ào ào, xối xả trắng trời mùa hạ. Mưa giăng mắc một lớp màn trong suốt, khổng lồ bao quanh thành phố. Những cơn mưa to và nặng hạt. Mùi đất cay nồng bốc lên, xông nức mũi người đi đường. "Em chẳng lấy anh vào tháng Bảy đâu. Tháng Bảy mưa rào mùa hạ, tháng Bảy mưa ngâu, buồn lắm". Người ta bảo tháng Bảy mưa ngâu là gắn với những cuộc chia ly. Nhưng những ai yêu nhau qua những cơn mưa tháng Bảy lại có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp và lãng mạn. Đó là những khi mình hẹn hò nhưng cơn mưa đột ngột đến. Mưa làm anh lỗi hẹn. Mưa làm ta giận hờn. Mưa làm chiếc váy em mới mặc lần đầu vấy bẩn. Mưa! Anh và em đành gác lại chuyến đi ngoại thành mà ngồi bên nhau trong quán nước quen thuộc. Rồi anh lại lắng nghe em kể đủ thứ chuyện trên đời. Yêu nhau tháng Bảy là khi anh với em muốn trở về thủa nhỏ, cùng sát vai nhau đi trong cơn mưa mát lành. Tiếng em cười giòn tan trong mưa. Anh siết chặt tay em. Cơn mưa lạnh buốt nhưng tay anh sao mà ấm áp. Yêu nhau tháng Bảy là khi đôi bạn trẻ hờn dỗi, lặng yên bên nhau dưới hiên nhà trốn cơn mưa bất chợt, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt em, chỉ cần thế thôi mà mọi hờn giận xua tan đi hết. Yêu nhau tháng Bảy là khi trời vừa ngớt cơn mưa, em bắt anh đưa đến cho kỳ được con đường mà em yêu thích, ngắm những hàng cây lá xanh non, sạch bụi, ngắm lấy những tia nắng vàng đầu tiên và hít hà lấy ngọn gió dường như cũng trong lành hơn. Em bảo anh rằng mưa tháng bảy giống như em vậy, hay nũng nịu, hay khóc nhè, nhưng đáng yêu lắm phải không anh! ST
a minh viết bài này làm e nhớ đến một người mà từ lâu e đã ko muốn nhớ.e cũng đã từng có nhiều kỷ niệm đẹp dưới mưa.những hạnh phúc mong manh như những giọt mưa khi mà ta đã cố đưa bàn tay để mà hứng nó.nhưng nó vẫn tan biến.tinh yêu đẹp mà mong manh. "Mưa làm e buồn làm e nhớ tới a nhớ đến kỷ niệm ngày xưa.nhiều lúc đi một mình dưới mưa e thầm hỏi a đang nơi đâu.nơi a đang đi giờ trời có mưa ko?khi thấy mưa a có nhớ tới e nhớ tới những cơn mưa mà ta đã bên nhau ko?nhìn mưa e lại thấy giận a nhiều:giá như ngày ta còn bên nhau a thà làm cho e đau khô thay vì a toàn làm cho e cười làm cho hạnh phúc.để rồi hạnh phúc mà e có đc nó lại quá mong manh.dễ tan biến như giọt mưa.e buồn và e thấy nhớ a nhiều.nhớ a nhiều như những giọt mưa đang rơi.một người đã đi về một nơi xa "
Mây biết khóc hay vì trời đổ lệ Lệ ngàn hàng rơi xuống phía trần gian Ở nơi đó có anh trên phố nhỏ Vẫn thẫn thờ nhìn mưa mãi lặng thinh. Gió đi đường gió, mây đường mây Sao gió đưa mây dạt nơi này Em đến rồi đi sao vội vã Để tim anh nhốt vào kiếp tù đày Vắng em rồi tim anh đầy băng giá Giọt tình cay còn đọng ở nơi đây Anh lang thang cho qua tháng ngày dài Xóa kỉ niệm cho lòng thôi nhung nhớ Em đến rồi ra đi vào một buổi chiều mưa. Mưa tháng 7 buồn và dai dẳng. Bước chân anh đã đi qua biết bao con đường, anh cứ mãi lang thang hoài trong vô vọng, nghe mưa thấm lạnh trên vai áo, nghe mưa ngấm vào tận con tim đang đập nhịp nhàng bên ngực trái, nghe lạnh run từng ngón tay gầy... Anh cứ đi...Này là bàn tay anh vẫn thường nắm lấy khi mình dạo phố, này là bờ vai cho em tựa vào, này là những nụ hôn ngọt ngào và những cái ôm siết... Em như thật gần mà lại quá xa xôi.....Trái tim anh bảo rằng không nên buồn về một người đã thuộc về quá khứ nhưng đó đâu chỉ là quá khứ? Hứa với mình xé nát mấy trang thơ Vặt vãnh đôi câu ngày xưa em thích Lời không văn hoa như vần cổ tích Nhưng ít nhiều gói ghém tấm tình ta Hứa với mình xoá nốt khúc tình ca Thuở mặn nồng ta cùng hoà cung điệu Tiếng đàn tôi, giọng hát em, huyền diệu Âm ba thành nhịp nối của đôi tim Hứa với mình lật úp bức hình em Cho nhớ nhung nhạt nhoà trên bụi phấn Mong một ngày cõi lòng thôi vương vấn Vết đau này rồi chắc cũng dần nguôi. YÊU là chết mà như đang sống. Là đau đớn tột cùng trong hạnh phúc mong manh. YÊU là chấp nhận 1+1=1 Thế mà nhân loại vẫn cắm đầu YÊU!
Chạy lòng vòng qua những con phố, ngửi mùi hoa sữa nồng nàn của những ngày cuối tháng 9 trong làm mưa bay bay. Cảm giác hạnh phúc biết bao. Thế mà “cơn mưa dĩ vãng” đã cuốn trôi đi tất cả. Giờ chỉ còn mình ta với ta. Ôi “những ngày thật khác” ấy đâu rồi!!!
Những ngày nắng ta mong chờ những ngày mưa, mong cho mưa xua tan đi cái oi nồng trong nắng, xua tan đi những ký ức xa xăm. Gội sạch hết những ưu tư muộn phiền. Ta đã quên rồi chăng? Sao mưa đến lòng ta bổng nhẹ nhàng đến lạ. Hình như ta đã quên, quên đi những khổ đau, quên đi những dằn vặt, quên đi những gì không đáng nhớ để nhẹ nhàng bước trong mưa khi cơn mưa tới. Mà cũng đúng, nên quên đi những gì không vui, quên đi những gì làm ta đau khổ bởi vì có nhớ có thương, có đau khổ níu kéo đến mấy đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được chuyện đã qua. Thôi thì quên đi tất cả, chỉ để lại những gì là kỷ niệm đẹp để tiếp tục tiếp bước....đường đi phía trước còn dài, phải tiếp bước thôi.......rồi sẽ......
Mọi chuyện rồi cũng qua, quan trọng là you biết cách để mà vượt qua nó. Không ai có thể đoán được chử ngờ, chẵng ai là hoàn mỹ để rồi không vấp ngã, không đau khổ trong tình yêu....
Mưa bay chiều tháng 9, lang thang qua phố Nguyễn Văn Linh trong gió chiều cuốn lá rơi cùng nồng nàn mùi hoa sữa. Lòng nhẹ thênh thang không chút muộn phiền, hình như bây giờ mưa bay nhẹ nhàng hơn không còn nặng nề như trước nữa. Cảm giác như bay bổng cùng những giọt mưa, hòa cùng nhịp điệu mưa nhẹ nhàng. Mưa cứ rơi và ta vẫn cứ bước, đường đi phía trước vẫn còn dài.....cảm ơn chút nắng chiều dần phai, cảm ơn mỗi cơn mưa chều về tắm mát tâm hồn ta .....
"Có gió mưa từng cơn trong lòng, bóng ai xa tầm tay Đêm quất quây mình anh cô đơn, khóc vì em bước đi Đếm tiếng mưa ngoài hiên vô tình, nghe cay đôi mắt buồn Gió cuốn theo dòng đời ngược xuôi, khiến phút giây lạnh câm… Giờ có anh ngồi nhớ dĩ vãng, giờ có" Ta ngồi ngắm những ngày mưa đi qua Chợt nhớ về cơn mưa của một ngày xưa cũ Trong cơn mưa có người cười – kẻ khóc Có ước mơ bay vụt khỏi tầm tay Có niềm tin trong con tim òa vỡ Có một người khóc nức nỡ dưới trời mưa ... Rồi mỉm cười cho nhân tình thế thái Được – mất trong đời cũng sẽ hóa hư không ... Ta đã từng thích mưa nhiều đến thế Sao dưới cơn mưa ấy ta vẫn thấy lạnh lòng ... Ta chợt thấy yêu thương không còn thật Chợt thấy những quan tâm bỗng chốc hóa dư thừa Chợt nhận ra trong những cơn mưa Người có thể nhìn rõ nhau đến thế Người có thể nhìn vào từng ngóc ngách Của tâm hồn mà người muốn dấu che ... Hay bởi ta thích suy nghĩ vẫn vơ Thích miên mang về những ngày mưa cũ Mà chẳng chịu đón những cơn mưa phía trước Trong cơn mưa sẽ có một bàn tay Người che ô cho ta đi hết những con đường Sẽ sưởi ấm cho lòng ta dịu lại Sẽ cùng ta ấp ủ những giấc mơ ... Để ta và người lại cùng ngắm những cơn mưa ... Cơn mưa đi qua, cơn mưa khác lại kéo đến ... Người cầm ô đứng bên ta cũng như những cơn mưa Đến khi nào người cầm ô đứng bên ta mãi mãi ... Khi đó, ta sẽ nhìn thấy con đường HẠNH PHÚC !!!
ôi mưa ! yêu mưa đến vô cùng đến nỗi làm chung 1 công ty mà nhóc em ko thèm gọi bằng tên trong khi suốt ngày cứ "mưa ơi, mưa ơi", haaaaaaaa, cũng thú vị nghe hoài thấy cũng hay hay. anh trai bảo nếu nhóc thích mưa thì nên làm ở huế, nhưng chốn đó buồn quá, phảng phất cái hồn xưa cũ, e là ko hợp với mình. lên bà nà làm viek suốt ngày sống với 4 mùa : xuân, hạ, thu, đông, đước thấy mưa dài dài, thật cũng thú vị ko gì bằng. vậy là cũng thỏa niềm yêu thích. nhưng h sẽ đi xa nơi này rồi, có lẽ sẽ nhớ lắm những cơn mưa ở đây...
Đã qua rồi sao...? Tình yêu của đôi ta phải chăng chỉ là những ký ức đau đớn. Em đang quay lưng bước đi, ngay cả những giọt lệ này phải chăng cũng chẵng thể giữ em lai? Tình yêu của anh...anh yêu em, anh thực sự yêu em. Em có nghe thấy không? Tình yêu của anh...xin đừng lãng quên, xin em đừng xóa nhòa tình yêu của đôi ta... Những giọt lệ của anh,liệu em có thấy không? Anh đợi chờ em cả tháng ngày dài, thậm chí cả nụ hôn đã khiến trái tim anh đập nhanh dường như giờ đây chỉ còn là ký ức. Tình yêu của anh...anh yêu em, anh thực sự rất yêu em. Em có nghe thấy không? Tình yêu của anh...xin đừng lãng quên, xin em đừng xóa nhòa tình yêu của đôi ta... Ngày ngày anh yêu trong chờ mong...Anh sống bằng nỗi nhớ, nhưng em đang ở nơi đâu? Anh...thực sự xin lỗi. Xin lỗi vì anh chẵng thể quên được em. Tình yêu của anh...xin em quay về đây...xin đừng rời bỏ anh...hãy về bên anh đi, làm ơn.... [zingmp3]MjAxMS8wMS8yMS9mLzEvInagaMEZjExNDg1MWVmMTk5MGI0N2QzZWVmNWIwMWUzNmY1ODgdUngWeBXAzfEkgTG92ZSBZWeB3UgKEF0aGVdUngYSBPU1QpfFRhZXllWeB258fDI[/zingmp3]
Vẫn còn đó những dư âm sau màn mưa lạnh giá. Em xin lỗi vì tất cả vì những sai lầm của em, giờ đây chỉ mong sao anh có thể sống bình yên và hạnh phúc. Em sẽ chờ...!
Những cơn mưa đã từng ngọt ngào, ấm áp. Cho đến khi chúng ta xa nhau và mưa đã không còn mang lại cho em hơi ấm. Em quên anh, quên những yêu thương đã từng nồng nàn, mất đi cảm giác khi một mình ướt đẫm trong mưa....Em đã không còn yêu anh nữa rồi. Làm sao đây anh?
Trong mắt tôi đong đấy hình bóng của người, nhưng người không thể nhìn thấy tôi. Đôi bờ môi tôi khẽ gọi người, nhưng người không thể nghe được tiếng gọi của tôi. Nếu chúng ta gặp nhau tại một nơi khác, trong một thời điểm khác. Nếu chúng ta yêu nhau, liệu bây giờ chúng ta có hạnh phúc? Trong những năm tháng cuộc đời tôi, người là tất cả, mà giờ đây chỉ còn lại riêng bóng hình tôi nghiêng ngả. Tôi không thể ghét người, cũng không thể quên người. Có thể, tôi không biết làm gì ngoài việc yêu người...Dù chỉ một ngày thôi, trái tim tôi có thể nghỉ ngơi. Nếu có thể quên người để hơi thở được dịu êm. Trong những năm tháng cuộc đời tôi, người là tất cả. Mà giờ đây chỉ còn lại riêng bóng hình tôi nghiêng ngả. Tôi không thể ghét người, cũng không thể quên người. Có thể, tôi không biết làm gì ngoài việc yêu người... Như chạm được vào người, nhưng lại không chạm được. Dù ở rất xa nhưng dường như rất đẹp. Càng yêu thêm nhiều càng tổn thương thêm. Tại sao trong trái tim tôi lại chỉ có hình bóng người. Tôi không thể ghét người, cũng không thể quên người. Có thể, tôi không biết làm gì ngoài việc yêu người... Trích Love of Iris vietsub
Khép lại những khoảnh khắc buồn của những kỷ niệm xa xưa. Tiếp bước với cuộc sống thực tại vì dòng thời gian vẫn chảy cho dù có níu kéo. Sự kỳ diệu của tình yêu sẽ là phép màu cho cuộc sống vốn đơn điệu. Cảm ơn cuộc đời đã mang em đến bên anh và cho anh có được những phút giây hạnh phúc. Anh sẽ trở về...bên mái gia đình thân yêu
FM sẽ còn mất bao lâu thời gian nữa, để vết thương có thể thành vết sẹo? Một vết sẹo sẽ đỡ hơn nhiều so với vết thương phải không? Mưa rồi ý... Sẽ ổn thôi... Thời gian trôi... Mọi thứ rồi sẽ xa xôi..
Có 1 con đường, mang tên là tình yêu. khi tôi bước 1 mình, đếm những nỗi ...cô đơn. Đếm trong từng làn gió thoảng,đếm trong từng hạt mưa bay. Đến đây từng tia nắng sớm mai, đến khi ngàn ánh sao rơi trong bóng đêm... Có 1 con đường, mang tên là tình yêu... Một ngày khi em đến....., sánh bước đi cùng tôi... Có nắng ấm giữa mùa đông, có tiếng hát trong con tim ---cô đơn bấy lâu Nào ngờ đâu duyên số em đi với tôi 1 đoạn thôi... Bóng em xa khuất dần, giấu nước mắt nghe cô đơn em quay về Và giờ đây thêm nỗi nhớ em, quấn quanh đêm đêm.... Và giờ tôi không muốn... đi tiếp đoạn đường kia Ngày em xa tôi,.........giấc mơ kia đã tan rồi.. Chỉ có thể.....yêu em thôi, tình này trao đên em rồi....... Và từng đêm tôi vẫn mơ về.....ở đoạn cuối con đường........có em... Có 1 con đường, mang tên là tình yêu. khi tôi bước 1 mình, đếm những nỗi ...cô đơn. Đếm trong từng làn gió thoảng,đếm trong từng hạt mưa bay. Đến đây từng tia nắng sớm mai, đến khi ngàn ánh sao rơi trong bóng đêm...trên bầu trời.... [zingmp3]MjAxMC8wOS8yNS9mLzmUsICvInagaMEZjmUsICzYzMwODZlZDBhNTk0NjJlNzmUsIC1NjZlMzQzNjdmNTkdUngWeBXAzfENvInagaMEWeBiDEkMaw4WeBdUngdWeBmmUsICgVMOsWeBmggWmUsICOqdXxMYW0gVHLGsOG7nW5nfHwy[/zingmp3]
Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau, Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình...Và môi hôn rất ướt, dư âm giấu trong mưa. Cơn mưa kéo dài… Sẽ là dối lòng khi anh chẳng ngại âu lo, Lo anh sẽ mất em trong lúc yêu thương nhất. Vì tình yêu mong manh, tay anh quá yếu mềm... Người yêu ơi, em có biết? Anh yêu em hơn thế, nhiều hơn lời anh vẫn nói. Để bên em anh đánh đổi tất cả bình yên. Đêm buông xuôi vì cô đơn, còn riêng anh cứ ngẩn ngơ... Có khi nào ta xa rời… Anh đưa em theo với, cầm tay em và đưa lối, Đến nơi đâu anh có thể bên em trọn đời, Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai. Quá xa xôi không, em ơi?! Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai. Biết không em, Anh yêu Em... [zingmp3]fEPDsyBraGkgWeBsOgWeByBy4WeBdUngdaSB4YSB8TWFydmldUngmUsIC3x8[/zingmp3]