Mưa Xưa còn bé, lá sen làm ô nhỏ Che trên đầu, ù chạy dưới cơn mưa Lá mong manh, khéo mấy cũng chẳng vừa Mưa tội nghiệp nên mưa chừa hai đứa Thời gian trôi, mình lớn thêm chút nữa Anh vẫn cầm chiếc lá chạy trong mưa Chỉ có em, em giờ chẳng như xưa Chỉ đứng nép bên hiên nhìn mưa xuống Thắc mắc hỏi, em nhìn anh luống cuống Em áo dài nên chẳng muốn đi mưa Em lớn rồi, sao có thể như xưa Che chiếc lá mà dầm mưa chung bước Năn nỉ mãi, em ngập ngừng: "Thôi được! Nhưng bây giờ anh đi trước, em sau Em cấm anh, không được ngoái nhìn sau Anh đi trước, em theo sau e ấp Tay run run em ôm ngang chiếc cặp Che ngang ngực, ngượng ngập bước trong mưa Mưa bây giờ, mưa chẳng giống ngày xưa Mưa tinh nghịch nên chẳng chừa hai đứa!
Sau mỗi lần có thêm 1 kinh nghiệm thú vị anh hi, nhưng mà chắc do duyên của anh chưa tới nên yêu mấy cũng rút ra kinh nghiệm khác thường Rứa anh yêu nhiều rứa mà chưa có khi mô nghĩ là mình yêu một người và sẽ cưới người đó à anh?
Đi qua những cuộc tình Trước đây có viết một bài Đa tình? Si tình? Nhiều bạn nam thanh nữ tú đọc qua và có ghé yahoo mình để phê phán, chửi mắng, thậm chí có gái còn nói 2 từ rồi out "Đồ đểu". Đa số các gái không tin vào những nhận định cũng như cái câu châm ngôn anh từng rêu rao "Đa tình nhưng chung thủy". Thôi thì tiện đây anh cũng xin viết về con đường tình gian nan mà anh từng phải vất vả, đau khổ đã vượt qua. Anh dám chắc năm xưa Đường Huyền Trang vượt qua 81 kiếp nạn để lấy chân kinh cũng vất vả ngang anh là cùng. Phần 1: Ấu thơ trong tôi là... Ngày xửa ngày xưa, xưa lắm rồi. Anh nhớ hình như là năm một ngàn chín trăm hồi đó. Lúc đó anh mới có bốn tuổi thôi. Các gái đừng có khinh nhá. Nhưng năm bốn tuổi anh đã bắt đầu có một mối tình lãng mạn cho riêng mình. Cái thời đó nhà anh còn ở Huế và nghèo lắm. Gia đình anh lúc đó sống ở khu tập thể với cái phòng bé tí xíu. Cái phòng đó nó có đầy đủ các chức năng. Với vỏn vẹn có mấy mét vuông nhưng là vừa phòng ngủ, vừa phòng ăn, vừa bếp...Chắc nhiều gái không biết thời bao cấp thì nó khổ như thế nào. Với riêng anh thì đã từng chứng kiến qua cái gian nan vất vả của thời kỳ đó. Hồi đó ba mẹ anh đều phải đi làm suốt ngày. Và tất nhiên anh bị nhốt trong nhà miết. Chỉ biết chơi với đàn gà con, đôi khi hứng thú thì ngồi lãm nhãm với con chuột cống hay chạy ra chạy vào rình bắt đàn gà yêu quý của anh. Ở cạnh phòng anh có một chị bé tên Hà. Chị ấy lớn hơn anh 2t, chị ấy có mái tóc đen nhánh, dài thướt tha. Đôi mắt to tròn, ánh mắt lúng liếng, miệng cười rất tươi. Chị ấy mới có 6t nên anh không thể diễn tả số đo 3 vòng cho các chú nghe được. Anh với chị ấy suốt ngày bị nhốt trong phòng nên hay thò đầu ra khỏi cửa để tâm sự với nhau. Những câu chuyện của trẻ thơ, rồi cứ mỗi dịp cuối tuần. Anh với chị ấy được thả cửa, tha hồ tung tăng. Cùng nhau hái hoa, bắt bướm. Anh thích nhất là được chơi trò gia đình. Tất nhiên anh đóng vai ba và chị ấy vai mẹ. Cứ thế thời gian trôi, anh với Hà cứ sống với nhau trong nhiều trò chơi thơ ấu. Lúc đó anh chưa biết tình yêu là gì. Nhưng anh vẫn cảm nhận được một thứ tình cảm đan xen trong anh. Và rồi cái ngày định mệnh cũng đến, dưới gốc đa già, chị ấy đã cướp đi nụ hôn đầu đời của anh. Nụ hôn trẻ thơ. Tất nhiên là anh không nhớ nỗi nụ hôn đó nó như thế nào. Nhưng sau sự kiện ấy, tình cảm giữa anh và Hà càng thêm gắn bó. Sau những lần hẹn hò ở gốc đa, tụi anh đã có những bước tiến xa hơn. Đã biết dắt nhau ra bờ sông Hương, cùng hứa hẹn những lời thề ước. Chị ấy từng bảo anh "Lớn lên cu Minh sẽ cưới chị nhé" Ờ hồi nhỏ anh ở nhà tên Minh. Tất nhiên là anh gật đầu lia lịa. Nhưng mà tiếc thay tình yêu thơ mộng của anh kết thúc một cách lãng xẹt. Một buổi chiều cuối tuần như thường lệ. Anh và Hà lại dắt tay nhau tung tăng ra bờ sông. Lại chơi trò rượt đuổi như hôm nào. Éo hiểu sao hôm ấy em í hứng chí thế nào. Xô mịa anh xuống sông. Anh làm tủm và tha hồ uống nước sông. Nếu người lớn không ra cứu kịp chắc giờ này éo còn anh ngồi gõ lóc cóc mấy dòng này nữa đâu. Anh giận, tất nhiên rồi. Thằng nào không giận khi chính người yêu mình đẩy mình xuống sông chứ. Một tháng sau anh không thèm nói tiếng nói. Mặc cho em ấy xin lỗi. Rồi còn bảo nếu mình chịu nói chuyện thì sẽ cho mình hôn nữa chứ. Nhưng anh đâu có ngu gái đến thế. Sau tháng đó thì gia đình anh chuyển ra Quảng Trị. Trước khi chia tay, em ấy còn tặng mình chú gấu Misa mà e ấy yêu quý nhất. Nhớ không nhầm thì con gấu bông đó bị con KiKi nhà mình cắn nát bét . Thế là chia tay. Kết thúc một chuyện tình đẹp như mơ. Giờ đây khi nghĩ lại quãng thời gian đó anh vẫn thấy vui vui. Và nếu chị Hà - mối tình đầu của ấu thơ nếu có đọc được bài này. Xin hãy liên lạc với em qua yahoo ptn_lqt chị nhé. Yêu chị nhiều . Đón đọc phần 2: Tuổi thơ dữ dội.
Đêm đêm chú có tích cực mần việc thiện ko rứa . Theo tui góp ý chú nhàn nên mần việc thiện nhiều vô , nhất là việc thiện về cuộc tình
Sáng nay, anh đang ngồi cafe nhìn ra ngoài cửa sổ làm thơ, thì thấy bước từ xe xuống là hình bóng một cô nàng trong bộ váy áo dài thướt tha và sến bỏ mẹ. Anh nhìn quen lắm, tới lúc nàng bước vào trong quán thì anh mới nhận ra, đó là cô gái mà anh từng hò hẹn năm nào. Đúng lúc đang nghe bài này, nên cám cảnh viết review xíu - dĩ nhiên về nhạc chứ không phải là kí sự check hàng ~.. Cái lứa trai trẻ sinh vào những năm 80, thật thảm đéo tả được. Ngày đó làm gì có Facebook hay Twitter, để có thể khi nào cũng hoà mình vào niềm vui của nhân loại, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có Playstation, trái banh nhựa... và âm nhạc. Vì vậy, những bài nhạc vào cái thuở xa xôi đó, luôn là thứ khiến chúng ta khó có thể mà quên. Chúng ta có thể nghe đi nghe lại "Cho em một lần yêu" hay "Hình bóng của mây"... mà không có cảm xúc gì. Nhưng cứ thử mở mấy bài như "Tình đơn phương", "Kiếp ve sầu"... hay thậm chí là "Cơn mưa qua", "Tiểu thuyết tình yêu", "Cô bé mùa đông" lên xem, có phải thấy bao nhiêu kí ức thời trai trẻ ùa về không? Và trong số các tuyệt tác một thời ấy, thì "Tình xưa nghĩa cũ" của Jimmy Nguyễn là vượt lên tất cả. Đầu tiên, anh nói về đề tài. Nhà văn nữ Tân Di Ổ tốn cả ngàn trang sách trong "Anh có thích nước Mẽo không" để nói về đề tài này, hay các bậc lão thành như Cổ Long, mô tả về mối tình giữa Tiểu Lý Thám Hoa và Lâm Thi Âm cũng cần tới hàng bao ngôn từ, thế mà anh Jimmy Nguyễn, chỉ cần 3 phút 27 giây đã khái quát được tất cả. Ôi cái đề tài "Tình xưa nghĩa cũ" này, nhắc đến thôi đã là bao nhiêu hoài niệm. Những người con gái ta từng theo đuổi năm nào, từ lúc ngáo ngơ ước mình là chiếc khăn quàng đỏ trên cần cổ trắng muốt của nàng, đến những bóng hình ta nghĩ đến khi lần đầu quay tay, đều có thể gọi bằng hai chữ "Tình xưa". Ôi, tình xưa. Lại nữa, về nhạc, nào cần phải bát âm giai điệu, hoà tấu cổ điển, song tấu kèn sáo... chỉ cần những nốt nhạc xập xình như mông của các bà mẹ xề lắc lư khi nhảy đầm, đã đủ toát ra cái nỗi buồn muôn thuở rồi. Tình tinh tính tinh... có giai điệu nào ngay khi vừa phát ra, các cô các chú cảm nhận được nhiều thứ đến thế chăng? Còn về ngôn từ, đâu cần những từ ngữ hoa mỹ đến cực điểm như các ông Sơn, ông Miên, ông Duy... những ngôn từ bình dân cũng đủ làm nên một tác phẩm vĩ đại... Tình đời khi trắng khi đen, cười vui mới đó nhưng giờ tưởng chẳng hề quen. Điểm đặc biệt của bài hát là có những câu rất "đắt", kiểu: Nhìn cuộc đời, trách sao không vừa tay với... hay Còn gì để tặng nhau, một khi lá đã đổi màu... Từng lời ca như những vết dao vô hình cắt xé vào tâm can. Ngày xưa Lý Mạc Sầu khi thốt lên "Vấn thế gian tình thị hà vật?" chắc cũng chỉ đau đến thế này thôi... Và với những ưu điểm trên, liệu có quá lời khi anh gọi "Tình xưa nghĩa cũ" là một tuyệt tác trong nền âm nhạc Việt Nam? [FLASH]http/static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http/mp3.zing.vn/blog?MjAxMC8wOS8yMy9mLzIvInagaMEZjIzMmI2ZTJlZDkwMWFhNGJhYzIyZTmUsIC3NjkzNzmUsIC4OGMdUngWeBXAzfFTDrG5oIFjGsGEgTmdoxKlhIEPFqXxKaW1cUIbaBeSBOZ3V54WeBdUngFWeBnx8Mg[/FLASH]
Người yêu trong quá khứ ........... A muốn là mưa trong nắng hạ Xua đi cơn khát những mầm cây Để khi mình cùng dạo qua đây Ngắt tuwng e bó hoa đẹp nhất Nhưng thật buồn tình này đã mất Cần chi nữa những giọt mưa rơi Hoa ủ rũ thì thầm cùng đất Nói e là gió thoảng qua thôi Thấy sao bùn chuyện tình của tôi Mưa vẫn rơi mà gió chảng trở lại Đẻ cánh hoa xưa chẳng thắm lại Giống 1 tình buồn đã nhạt phai
Zờ chừ người chị ấy chắc đả lên xe bông lâu lắm rùi. Hehehehehehehe. Nhưng chuyện tình của bạn củng đẹp chơ!!!!!!
Tản Mạn Tru Tiên Thử tình khả đãi thành truy ức Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên Ngẩn ngơ một hồi, thoáng như thấy bóng dáng của Tru Tiên trong ấy. Tru Tiên của Tiêu Đỉnh, Tru Tiên mà đến giờ tôi vẫn không quên được. Giản dị mà mĩ lệ, âm thầm mà quyết liệt, cái ấn tượng thủa ban đầu ấy vẫn vẹn nguyên, bất chấp bao lời bàn ra tán vào cùng nỗi thất vọng khi đọc cái kết hoàn toàn không xứng tầm với thế giới mà bộ truyện đã mở ra, huống chi lại là dưới bàn tay một dịch giả không mấy xuất sắc. Tôi còn nhớ khi ấy đã bực bội thế nào khi nhìn tên người dịch tập 7 – một cái tên rất quen, rất nổi nhưng tôi biết chỉ là cái mác đề vào cho có mà thôi. Vả chăng, trong tiềm thức, có lẽ tôi vẫn luôn cho rằng Tru Tiên – trừ người dịch và biên tập 6 tập đầu không còn ai dịch được hay như thế, có thần thái như thế. Những dòng chữ chỉ đọc một lần là không thể nào quên. “Cảm giác lạnh mơ hồ từ nơi sâu thẳm trong thân thể u uất vọng lên, chầm chậm du động trong mình gã. Con người ta khi nào cảm thấy cô độc nhất? Có phải là khi một mình đối mặt với sự lãnh đạm của thế gian, có phải là khi một mình đối mặt với tất cả những sự chế nhạo? Máu của con người, là giá băng hay là sôi bỏng?” “Bao nhiêu năm sau ngoảnh đầu nhìn lại, liệu ta có nhớ năm xưa có người từng thủ thỉ tâm tình với mình? Những lời cuồng nhiệt, trẻ trung mà pha nét thơ ngây ấy, liệu ta có nhớ được không? Giống như lời thề ước khắc sâu trong tim, đến chết cũng không thể từ bỏ được!” Sự cô độc của Trương Tiểu Phàm, sự cô độc đến tận cùng của kẻ một mình đối mặt với cả thế gian. Lặng lẽ đi qua đời y, một Điền Linh Nhi yêu kiều động lòng người, một Bích Dao bướng bỉnh khả ái, một Lục Tuyết Kỳ cao ngạo băng sương. Ba người con gái, ba dấu ấn trong đời y. Mối tình đầu thủa thiếu niên như tờ giấy trắng, chỉ là đơn phương rồi cũng ra đi trong thầm lặng, ra đi mà y chẳng hề hay biết. Gặp người con gái Ma giáo ấy, là bước ngoặt mà đời y không dự liệu được. Suốt cuộc đời dài dặc của kẻ tu tiên, có khi nào y quên được khoảnh khắc bóng áo xanh buồn thảm ấy chầm chậm rơi xuống từ nơi lưng chừng trời đất? Si Tình chú, Hợp Hoan Linh – những thứ mà y từng khinh thường là tà ma ngoại đạo – lại chính là những thứ nàng dùng để thi triển pháp thuật ghê gớm nhất. Âm thanh hình như đã ngủ sâu hàng ngàn hàng vạn năm, lại khe khẽ vang lên ở đây,khe khẽ tụng niệm cho người yêu thương : Cửu u âm linh, chư thiên thần ma Dĩ ngã huyết khu,phụng vị hi sinh Tam sinh thất thế,vĩnh đọa Diêm La Chỉ vị tình cố,tuy tử bất hối. Người con gái đứng trong gió, dang rộng hai tay,hướng lên thanh kiếm khổng lồ uy thế đoạt tận thiên địa… Nàng bất chấp tất cả, đánh đổi cả thể xác, cả hồn phách vì y. Không ngại cạn cả tinh huyết, không sợ linh hồn vĩnh viễn không siêu sinh. Tru Tiên kiếm trận uy lực vô song bị nàng chặn lại. Mạng của y, nàng đã cứu được. Nhưng Trương Tiểu Phàm – đã chết từ giây phút ấy rồi. Tiếng thét điên cuồng như xé ruột xé gan của y, ai còn nhớ? Cả tiếng khóc nghẹn ngào của y, có ai hay: “Vì sao nàng lại dại dột như vậy… Ta còn chưa nói cho nàng biết, người mà ta thấy trong giếng cổ hôm ấy, chính là nàng mà!” Từ đó về sau, trên đời chỉ còn Quỷ Lệ, ác ma sống ngập trong máu tươi và giết chóc. Theo chân y là máu huyết tanh nồng, tên của y là nỗi khiếp sợ ngay cả trong Ma giáo. Hiếu sát, điên cuồng. Chỉ ở một nơi, sát khí trên mình y mới lắng lại. Là nơi có Bích Dao, có người con gái đang chìm trong giấc ngủ vô cùng vô tận với khóe môi vương nét cười và dung nhan an tĩnh dịu dàng. Trong huyền băng thạch thất tịch mịch, nàng có hay người mà nàng yêu đã trải qua những gì suốt mười năm đằng đẵng? Nỗi dằn vặt đớn đau mà y phải chịu, so với chết liệu có nhẹ nhàng hơn chút nào? Y bây giờ, cả một trong tứ thánh sứ của Ma Giáo cũng phải nhận xét : “Lúc ta bằng tuổi hắn, đạo hạnh không cao được như thế, tâm cơ không tinh tế như thế…thủ đoạn cũng không tàn độc như thế.” Còn đâu bóng dáng thiếu niên hiền lành khờ khạo xưa kia? Coi y là Trương Tiểu Phàm, còn được mấy người? Y có hay mười năm xa cách, có một người thiếu nữ vẫn âm thầm dõi theo y, âm thầm chôn chặt mối tình si với người lẽ ra nàng phải coi như địch? Thanh Vân Môn bao nhiêu anh tài trẻ tuổi, nàng có để ai vào mắt? Một lần hạ thủ lưu tình trong Thất Mạch Hội Võ khiến nàng chú ý đến y, một cái nắm tay như từ kiếp nào không phút rời xa giữa phút sinh tử, một lần cùng y quỳ dưới cơn mưa đêm xối xả… Mười năm, nàng đã khi nào quên y? Đạo hạnh nàng tăng cao, không chỉ vì tư chất cùng cơ duyên, còn vì mỗi lần nhớ y nàng lại ra sau núi luyện kiếm, luyện đến khi quên cả bản thân mình. Vì y, nàng lần đầu tiên trong đời chống lại lời sư phụ.Nàng đứng giữa đại điện từ chối lời cầu thân của Lý Tuân – ngôi sao sáng của Phần Hương Cốc. Ai ngờ nữ tử lạnh lùng cao ngạo như nàng lại si tình đến thế? Cả y, cả nàng không ai nói ra miệng một chữ “ái”, nhưng khắc sâu trong tim mười năm, một chữ ấy có đủ để diễn tả hết không? Ngày gặp lại, khi nàng như tiên tử từ chín tầng trời hiện ra… Bạch y như tuyết. Thiên Gia biếc xanh. Nàng. Lục Tuyết Kỳ. “Chàng,hãy trở về…” Y, còn có thể trở về? Đã từng vạch một lằn ranh giữa đôi bên. Đã từng dốc sức đối địch. Nhưng như tơ duyên trời định, y cùng nàng hết lần này đến lần khác kề vai sát cánh.Tay siết chặt tay, vĩnh viễn không buông rời. Trong bóng tối,trong lửa đỏ. Cùng người sống chết, có gì hối hận? Có những lúc, y đã không kìm nổi lòng… Một ngày phải chết, tâm nguyện nào không dứt được? Ngàn vạn luồng suy nghĩ trong đầu y, cuối cùng chỉ còn lại một . “Ta nhất định phải gặp lại nàng!” Đã tưởng y tới là lòng có thể quyết. Đã tưởng có thể vượt qua ranh giới vô hình kia, nhưng rút cuộc giữa y và nàng vẫn còn đó một Bích Dao. Người con gái đang bình thản yên giấc trong hàn băng thạch thất. Bất động. Đêm,lạnh như nước. Trong lòng y, bóng áo trắng cùng áo xanh đan cài….