Khái niệm cơ bản về 1 rock band + Rock Band : một ban nhạc được gọi là một Rock Band trước hết phải là một band biết chơi nhạc cụvà là nhạc cụ Rock, những nhạc cụ chính của Rock là lead guitar, guitar accord, Bass, drum,(rồi sẽ nói rõ hơn về những nhạc cụ này ở phần sau), và tuỳ theo yêu cầu cụ thể các nhạc cụ khác cũng được sử dụng như Piano, Disc Desk, .v.v.v Tương ứng với những nhạc cụ trên là lead guitarist(chơi lead guitar), Accord guitarist(chơi guitar accord), bassist(chơi bass) và drummer(chơi trống - drum). Tuỳ theo thể loại và phong cách của từng band mà các vị trí trên có thể thêm hoặc bớt ví như chơi Grunge/ Alternative thì có thể chỉ cần một guitarist, chơi Metal thì Bassist là không thể thiếu. Một vị trí quan trọng không kém trong một ban nhạc Rock là Vocalist(hát chính), người này có thể không chơi nhạc cụ(như Trần Lập - THE WALL, Alex Band - THE CALLIng, AXL ROSE - GUNS 'N ROseS) hay có chơi nhạc cụ (như JAMES HETFIELD - METALLICA, NGUYN đạt - DA vàng, KURT COBAIN - NIRVANA). THường thì những Vocalist không chơi nhạc cụ được yêu cầu cao hơn về chất giọng và kỹ thuật hát. Có thể so sánh một cách dễ dàng với Trần Lập và nguyễn Đạt: Trần Lập hát chau chuốt hơn nguyễn Đạt, nhưng nguyễn Đạt hát không hay bằng Trần Lập nhưng chơi Lead Guitar cực siêu. Bây giờ đi sâu vào từng loại nhạc cụ trong ban nhạc RoCK: +Lead Guitar : là loại guitar điện có tiếng thanh và cao, réo rắt,hơi méo thường được nhiều ROCKER độc diễn. Các bạn có thể dễ dàng nhận ra tiếng lead ở đoạn cuối bài NOVEMBER RAIN của GUNS ' N ROSES, hay Still LOVING YOU của Scorpions. +Accord Guitar : là loại guitar điện để đánh hợp âm, có âm thanh khá giống với Guitar thùng, thường thì nhiều Vocalist Metal kiêm luôn chức này : James MEtallica, Dave MEGAdETh... Một số đoạn accord dễ nhận thấy và phổ biến ở Việt Nam là đoạn guitar đầu bài Nothing Else Matters của METALLICA, HOLIDAY - SCORPIONS, Người Đàn Bà Hoá Đá của THE WALL, hay cuối bài Back To Good của Matchbox 20. +Bass : là tiếng đàn trầm, rè rè mà chúng ta thườngkêu là vỡ tan đầu người nghe, có thể nhận thấy tiếng đàn Bazz nổi bật ở đầu bài Sad But True, Enter Sandman - Metallica, đoạn điệp khúc của NGƯƠI ĐAN BA HoA ĐA - THE WALL, .... +DRUM : TRống (cái này thì ai cũng hiểu), dù sao cũng xxin nói thêm là Trống trong Rock khác ở POP là to hơn, rõ hơn, nhiều DRUMMER còn trình diễn trống solo như Tay Trống tài năng Lars Ulrich chơi tróng trong ONE của Metallica, nghe như tiếng đạn tiểu liên. + khác: Phơ hay còn gọi là Effect là thứ dùng để tạo ra những âm thanh đặc biệt trong Rock, phơ có nhièu loại, có thể làm tiiếng đàn réo rắt, cao vút, cũng có loại làm cho đàn kêu tè tè, có loại tạo ra âm thanh như tiếng trẻ con khóc... Disc Desk, nhạc cụ mới xuấthiện trong Rock như đã rất phổ thông trong nhạc nhẩy, đó là thứ nhạc cụ để ghi nhạc nền, hoặc tạo ra những siêu Âm Thanh : đoạn cuối ONE STEP CLOSER của LINKIN' Park, GENERATION của LIMP BIzkit..c.
theo mình nghĩ về rock một cách cơ bản là : đó là một thể loại nhạc cực kì sôi động , hát + hét --> rock , và rock thường là các ban nhạc có nhiều người ):
Úi ! Thế thì bạn lầm rồi ! Thứ nhất , Rock ko phải là những tiếng hét đinh tai nhức óc làm cho người nghe phấn khích mặc dù thừa nhận điều đó là có.Nhưng đó không phải là tất cả.Tùy theo dòng nhạc mà các Rocker chơi bạn à. Bạn đã từng nghe RockBaland chưa. Không bao giờ có 1 tiếng hét ! Thứ hai , nhiều ca sĩ vẫn hát rock mà không lập band. Ví dụ như Avril Lavigne chẳng hạn. Mong bạn hãy tìm hiểu kỹ hơn rồi cho ý kiến nhé !
Chesterfield nữa chứ, hình như thằng này nghiện thuốc hay sao mà hát như cái máy, mần luôn 1 cái liveshow hơn chục bài, hát liền mạch kô có nghỉ !!!
bạn nói đến Live In Texas hả ? Phải công nhân Liveshow quá tuyệt đúng không ! Liveshow đã ra mắt hơn 4 năm nhưng đến bây giờ vẫn còn CD ghi hình nè ! nghe mãi không thấy chán.
tiếp bước theo bài " khái niệm cơ bản về một rock band" của fan_linkin_park kenshin xin post lên thêm một số dạng hình của rock. 1.GRUNGE ROCK Lấy cảm hứng từ Black Sabbath và Stooges. Grunge là sự hoà trộn của Punk và Heavy Metal. Mặc dù guitar trong GRUNGE mangg phong cách của nhạc Rock Metal Những Năm 70 nhưng bản chất nhạc Grunge đã khá xa Heavy Metal. Những ban nhạc Grunge đầu tiên xuất hiện vào đầu những năm 80. Làn sóng Grunge đầu tiên được đánh dầu bởi Green River, Mudhoney, Soundgarden, riêng ban nhạc Soundgaden của thành phố Seatles, nổi tiếng với cá tính "sợ sự nổi tiếng" vì thế họ đã kết thúc sự nghiệp âm nhạc của họ ngay khi đang ở đỉnh cao.Ban nhạc nổi tiếng nhất của thể loại GRUNGE đồng thời cũng là những người chấm dứt sự thống trị của thể loại này là NIRVANA. Nghe hơi khó hiểu phải không, để tôi nói rõ hơn cho các bạn hiểu về NIRVANA và ảnh hưởng của họ với GRUNGE và Rock: NIRVANA là ban nhạc mà danh tiếng đi liền với tên tuổi KURT COBAIN.Họ thành lập năm 1988, cho ra đời album đầu tiên "bleach" năm 1989,đã gây được tiếng vang lớn. Album thứ hai "Nevermind" ra đời năm 1991,không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được hơn là "SIU PHẨM" với những ca khúc ngày nay vẫn được lẩm nhẩm trên khắp thế giới như SMELL LIKE TEEN SPIRIT; COME AS YOU ARE; IN BLOOM.... Sự ra đời của NIRVANA vào cuối những năm 80, như chúng ta đã biết là thời điểm mà Nhạc Rock dường như đang suy tàn:Heavy Metal ngày càng nhàm chán, Hard Rock bị đứt quãng một cách đột ngột -đã "hồi sức" cho nhạc Rock, đưa nó vượt qua những giớii hạn tưởng chừng không vượt qua nổi của PUNK, ROCK N ROLL, HEAVY METAL, HARD ROCK NIRVANA thành công,họ đưa GRUNGE tới đỉnh cao, Nhưng đó cũng chính là điều đã Giết Chết họ,cũng như khiến cho GRUNGE tụt dốc nhanh chóng.Bởi âm nhạc của NIRVANA quá mới mẻ, quá đặc biệt nên dường như sau Nevermind người ta không còn để ý quá nhiều đến chất lượng thực sự của các ca khúc của NIRVANA. Người ta nghĩ rằng đã là NIRVANA là NUMBER 1.Các ca khúc của NIRVANA chưa ra đời đã chắc ăn ở vị trí số 1! Vì vậy Album IN UTERO chỉ được thu trong... hai tuầnnhưng vẫn nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt. Dù các album sau này : IN UTERO , Incesticide , UNPLUGGED IN NEW YORK vẫn có những ca khúc đáng nhớ nhưng không thể phủ nhận NIRVANA đang tụt dốc. Về phần Kurt Cobain, một chàng trai trẻ chưa đầy 27 tuổi, việc chịu đựng một sức ép khổng lồ từ giới truyền thông dường như là việc quá sức, Anh bị dồn vào một mớ bòng bong của cuộc sống : nổi tiếng, tai tiếng, thật thà, gian dối... Rồi Kurt tìm đến ma tuý, nhưng mọi chuyện chỉ tồi tệ hơn. Rồi việc gì phải đến đã đến, 8-4-94 thi thể của Kurt Cobain được tìm thấy với một phát súng bắn vào họng, cảnh sát kết luận: "tự sát". Thế đấy! Thành công quá nhanh chóng đã kết liễu một Rocker thiên tài. GRUNGE được thổi phồng lên bằng một luồng hơi nóng bỏng một cách đột ngột đã rạn nứt khi gặp phải luồng hơi lạnh,cuối cùng GRUNGE tan vỡ dù vẫn có nhíều band Grunge khác như Alice In CHains, Pearl Jam vẫn hoạt động. Nhưng những thành quả vững chắc nhất của NIRVANA và Kurt Cobain vẫn còn tồn tại. Sau này những ban nhạc Rock đã tự cởi trói cho mình, họ tự tạo ra những chân trời mới, không bắt mình bó buộc vào một khuôn khổ nào. Tất cả là công lao của Kurt Cobain! (-Đây là một bài sưu tầm,nên nếu mọi người thấy có điểm nào không đúng,xin góp ý kiến kenshin sẽ edit lại :-P - Cuộc đời sự nghiệp của anh chàng Kurt Cobain kenshin sẽ post lên cho mọi người đọc - Ai là fan của Nirvana hay là đơn giản chỉ muốn nghe nhạc của band này thì cứ yêu cầu,kenshin có tất cả các album của Nirvana :-P)
hè hè , ở Việt Nam mình đây cũng có mấy ban nhạc rock nổi tiếng đó , ví dụ như Bức Tường , Thủy Triều Đỏ ... , mà bạn thông cảm nha , tại vì mình không thích nhạc rock nên cũng không am hiểu gì nhiều.. hì (V)
Nhạc Việt Nam à ? Nên gọi là Rock Vịt thì hơn. Nhưng suy cho cùng đóng góp của TheWall vào âm nhạc Việt Nam là rất lớn. Điều đó không ai có thể phủ nhận được.
Thật không N? em có album "Nevermind" không? Nếu có ghi cho anh CD với! QTOL mình cũng có một fan nữ rất nhiệt tình của Nirvana đấy!
Thrash, sinh ra và chết dưới tay của Metallica Thrash Metal Lịch sử của Thrash Metal bắt đầu khi 2 chàng trai Lars Ulrich và James Hetfield gặp nhau vào tháng 5 năm 1981, sau đó nhóm nhạc đầu tiên của Thrash đã ra đời! Album đầu tiên của Thrash cũng được phát hành bởi Metallica là “Kill’em all” vào năm 1983 (có thể cho rằng Motorhead cũng ảnh hưởng đến Thrash với album năm 1976 “On Parole”, nhưng họ là thuộc trào lưu New wave of British Metal thì chính xác hơn). Sau đó, thêm 2 album được phát hành cùng năm là “Show no mercy” của Slayer và “Fistful of metal” của Anthrax, tuy nhiên 2 album này cũng ảnh hưởng rất lớn đến dòng Thrash. Từ 1984 – 1985 mọi chuyện mới bắt đầu, phong trào mạnh mẽ nhất là ở San Fransisco người ta gọi là “Vùng Vịnh”, nhưng trên thế giới có rất nhiều nhóm nhạc bắt đầu chơi thể loại Metal mới mẻ này: hung hăng, nhanh, mạnh mẽ, mãnh liệt cùng với tiếng guitar nghiến ầm ĩ ! Sau Mỹ, Đức là nước thứ hai có nhiều nhóm nhạc tên tuổi chơi thể loại này ví dụ như: Kreator, Destruction và Sodom. Năm 1986 là năm đáng nhớ của Thrash khi có rất nhiều nhóm phát hành những album hay và để đời. Họ đã thành công bên cạnh những album này và vẫn với lối chơi nhạc tốc độ, mạnh mẽ họ dần áp đặt những âm thanh Thrash trong thế giới âm nhạc. Những năm sau 1986 cũng rất tuyệt với mỗi năm lại có một album hay được phát hành, Thrash trở nên mạnh hơn và cố gắng tìm đến âm thanh của sự tàn bào nhiều hơn. Và Death metal ra đời từ những nhóm nhạc ban đầu chơi Thrash nhưng luôn muốn một cái gì đó phải nặng và nhanh hơn nữa (shit, thật đáng nể). Các nhóm Thrash bắt đầu tính đến chuyện nghĩ hưu khi tất cả đều chơi sàn sàn như nhau và muốn thêm cái gì đó vào Thrash với những album ra đời vào khoảng năm 1991. Sau năm này, tất cả các nhóm đều phát hành album với những âm thanh mới mang tính thử nghiệm. Mở đầu cho sự đổi mới này là album thứ năm của Metallica lấy tên của nhóm trông có vẻ “mềm mại và dịu dàng”. Thật là mỉa mai khi người khai sinh ra Thrash và giết chết nó cũng chính là Metallica với album năm 1983 và 1991. Tuy nhiên, trong thập kỷ 90 vẫn còn một chút sáng sủa khi nhiều nhóm Thrash truyền thống cố duy trì nó cùng những album được phát hành với xu hướng quay về thập kỷ 80. Dù sao thì vào thời điểm này các fan vẫn điên cuồng với những âm thanh của nhóm Pantera với album chính thức đầu tiên “Cowboys from hell” (trước đó nhóm này có khoảng 4 hay 5 album chơi cover nhiều hơn). Với Pantera thì Thrash có pha thêm những âm thanh của Hip – Hop và Industrial các nhà phê bình âm nhạc lại định nghĩa thêm thể loại mới là Alternative Metal có ảnh hưởng rất lớn đến Nu-Metal sau này. Tóm lại, Thrash là trào lưu mới xuất phát từ Mỹ có ảnh hưởng bởi New wave of British Metal và dẫn hướng khai sinh ra Death Metal, ngoài ra sự lai tạp của nó với những dòng nhạc hiện đại sau này đã sản sinh ra Nu – Metal có hơi hướng của đồng tiền, dễ nghe, đặc biệt là xa rời với tư tưởng của Metal. Thrash vẫn không chết trong lòng các fan hâm mộ !!!!!! (St) Thông tin ngoài lề, cho đến thế kỷ 21 bỗng nhiên xuất hiện tại Việt Nam một nhóm nhạc chơi Thrash khá chuẩn là Atmosphere: Đức Huy (drum), Trường “Hói” (guitar lead), Việt (guitar rhythm, vocal), Tùng (bass), với các bài hát “Tiếng Gọi”, “Mắt xích”, “Đào tôi”, … chưa ra album nào (đang cố gắng). Hehe!!!!!
Nirvana dẫn đầu bình chọn album được đánh giá cao nhất mọi thời Album Nevermind 1991 của nhóm nhạc grunge rock Nirvana đã dẫn đầu cuộc bình chọn album được đánh giá cao nhất mọi thời của thính giả đài BBC 6, trên cả các album của Beatles, Oasis, U2... Kết quả này khiến người giới thiệu chương trình của đài, Andrew Collins, mặc dù là một fan của Nirvana, đã gọi những người đã bình chọn nhóm rock lừng lẫy thập niên 1980 gốc gác Seattle là hơi “ngố”. Song dù sao kết quả đã thỏa mãn các fan trung thành yêu nhạc của cõi “Niết Bàn”. Hai vị trí tiếp theo đầy bất ngờ không kém là album X&Y của Coldplay và album tự danh của The Libertines. Biên tập viên của đài, Ric Blaxill, không ngần ngại đánh giá việc album X&Y giữ vị trí á quân cho thấy sự ảnh hưởng không nhỏ của phương tiện truyền thông. Thật tình album của Coldplay đã được thổi phồng cả hai bên bờ Đại Tây Dương ngay từ khi album đang thực hiện. Blaxill cũng nhận định thêm: “Cuộc bình chọn là cơ hội để những thính giả của đài bộc lộ những gì họ thật sự suy xét trong thời điểm âm nhạc hiện hành - may mắn thay - vẫn còn ảnh hưởng của âm nhạc thời kì hoàng kim”. Bạn có thể thấy rõ điều đó qua bảng xếp hạng sau đây: TOP 10 album được đánh giá cao nhất 1. Nirvana - Nevermind 2. Coldplay - X&Y 3. The Libertines - The Libertines 4. Oasis - Definitely Maybe 5. U2 - The Joshua Tree 6. Radiohead - OK Computer 7. The Beatles - Sgt Pepper's Lonely Hearts Club Band 8. Beach Boys - Pet Sounds 9. Sex Pistols - Never Mind the Bollocks 10. The Smiths - The Queen is Dead (Theo BBC news)
Sơ Lược Cách Phân Loại Một Số Dòng Metal (Cover): Trước tiên cần nói qua một số định nghĩa mà nhiều cái đầu Metal bây giờ rất mù mờ: Riff: Đây là nền tảng lớn nhất của Metal. Riff là một thuật ngữ, nói về những đoạn nhạc ngắn (đoản khúc) được chơi đi chơi lại (bằng nhiều nhạc cụ khác nhau). Trong Metal thì những câu riff bằng guitar là rất phổ biến. Hãy nhớ đến câu riff kinh điển của Sweet child of mine hay (I can’t get no) Satisfaction. Riff guitar có thể làm nền cho cả bài hát, có những bài thậm chí chỉ có 1 câu riff. Solo: Thuật ngữ này thì quen thuộc hơn nhiều, vì người ta đều rất chú ý đến nó khi nghe nhạc.Có những đoạn solo bất tử mà chỉ khi mới vang lên, người ta đã có thể kể ngay tiểu sử của từng thành viên ban nhạc đó. Nghĩa gốc của nó là một đoạn nhạc chơi kiểu ngẫu hứng. Có thể nói rằng guitar solo là một nghệ thuật tuyệt đỉnh của âm nhạc. Double pedal: Tôi không tìm được từ chuyên môn của món này, vì cũng đã quá quen mồm mà nói với nhau: “Bass đôi”. Một thuật ngữ nói về cách chơi trống với chân bass đôi, có thể tạo ra nhịp điệu dồn dập đến ngẹt thở khi được đẩy cao tempo. Khi nghe nhạc của Manowar chơi có thể thấy ngay thế nào là bass đôi. Có lẽ tôi sẽ bắt đầu với Heavy Metal. Sẽ thật sự ngớ ngẩn nếu nói rằng đây là dòng nhạc đầu tiên được đặt tên Metal, trẻ con cũng biết. Được nhận ra bởi những cú riff guitar với tiếng distortion, trên nền trống mạnh bạo, Heavy Metal thời kỳ đầu thường có câu riff dài, do chịu ảnh hưởng của nhạc Blue. Band chơi Heavy Metal đầu tiên là Black Sabbath, vốn là cảm hứng bất tận cho New Wave Of British Heavy Metal (NWOBHM). Nằm trong bộ ba khủng long cùng Led Zeppelin, Deep Purple, nhưng Black Sabbath có vẻ ra chất Heavy Metal nhất, trong khi Led Zeppelin dù cũng có đóng góp nhiều nhưng hơi thiên về Blue Rock hơn là Heavy Metal, còn Deep Purple thì nặng về Hard Rock. Bộ ba album huyền thoại Led Zeppelin IV, Paranoid và Machine head chắc chắn không ai là không biết. Dù tồn tại thật ngắn ngủi nhưng NWOBHM đã đặt dấu ấn quan trọng, và đến giờ Iron Maiden vẫn đang theo đuổi Heavy Metal thuần chất. Có lẽ khá gần gũi và quen thuộc. Khi nhắc tới những cái tên Metallica, Megadeth, Slayer, Anthrax, các bạn sẽ hình dung ra điều gì? Những người tự cho rằng mình hiểu biết cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn với câu hỏi này. Đâu là điểm chung cho Big Four of Thrash này? Và âm nhạc như thế nào thì được gọi Thrash Metal? Nó khác gì với cái người ta gọi là Heavy Metal? Từ nền móng của Heavy Metal mà các band chơi Thrash xây dựng cho mình cách chơi riêng, với đặc điểm nổi bật nhất là phần guitar rhythm. Các tay guitar accord của dòng nhạc này đều chơi giằng giật với những câu riff rất rõ ràng, nền guitar chơi rất dày, với tiếng vè vè đặc trưng, cả khi có lẫn ko có vocal. Có rất nhiều bài, các band dùng nền guitar này làm intro (chỉ có guitar, ko trống, ko hát). Cách đánh guitar này khiến cho Thrash trở thành loại nhạc nặng nhất sau khi nó ra đời. Ở đây cần lưu ý là nặng, cả ở cách đánh, lẫn ở cách căn tiếng đàn. Bên cạnh đó là phần trống cũng thường được chơi dữ hơn hẳn so với các band Heavy Metal cuối những năm 70, với việc sử dụng chân bass đôi phổ biến. Đây chính là dòng nhạc đầu tiên thoát khỏi những âm thanh Heavy truyền thống, cũng có thể coi đó là một cuộc cách mạng (hãy tưởng tượng xem nhạc rock sẽ thế nào nếu người ta cứ chơi Heavy Metal mãi). Power Metal đáng lẽ ra phải là dòng nhạc dễ nhận ra nhất, điển hình nhất, thì đến nay người ta có thể dễ dàng nhầm nó với Doom hay Gothic, hay thậm chí cả Progressive . Thật rõ ràng, Power có một số đặc trưng rất dễ nhận ra, đó là thường có tiết tấu cực nhanh. Trống chơi 2 chân bass ở tempo cao nên cảm giác chung là nhạc Power rất dồn dập. Nhạc Power thường có nền hợp âm rất đẹp, lời lẽ hoa mỹ nên dễ nghe, dễ thích. Những đoạn solo thường có một số kiểu: guitar bè đôi, hoặc guitar 1 solo rồi đến guitar 2, rồi lại guitar 1, guitar 2 (điển hình Helloween, chịu ảnh hưởng lớn từ Judas Priest); hoặc keyboard solo cùng guitar (kiểu Stratovarius). Các giọng hát dòng Power thường rất cao, thường là giọng soprano (cả nam lẫn nữ, nếu có). Nội dung của nhạc Power thì đa số liên quan đến epic, legend, … vì thế việc bắt gặp Dragon, Sword, Warrior,… không mấy xa lạ. Dù được chơi rất nhanh nhưng do nét nhạc trong, thanh cao, ít dữ dội và giận dữ nên không hề nặng như Thrash. Một điều đáng nói ở Power là càng ngày, những câu riff càng hiếm. Các band chơi nhạc đôi khi chỉ bám theo 1 nền hòa âm duy nhất và làm nền cho giọng hát. Tất cả tinh hoa nghệ thuật họ dồn hết vào phần giai điệu và những đoạn solo. Riff – vốn là đặc trưng của Metal – đã ko được coi trọng đúng mức nên chúng ta rất dễ nhầm lẫn giữa các band chơi Power. Có rất nhiều ban nhạc luôn lấy tempo 200 làm chuẩn (tempo = 200 có thể hiểu nôm na là 200 nhịp đập 1 phút). Để dễ hình dung tôi có thể ví dụ The Final Countdown mà Unlimited cover lại, tempo khoảng 130 – 140. Progressive vốn vẫn được ca ngợi và tâng bốc như là dòng nhạc bác học nhất của Metal. Sự thật thì thế nào gọi là Progressive? Tôi đã từng đọc được những bài viết nói rằng Rhapsody yêu quý của mình chơi Progressive??? Và họ đưa ngay ra bằng chứng ở đĩa Power of the Dragonflame (2002). Thật khó có thể cãi nhau với họ, vì họ có cái đúng của riêng họ, nhưng rõ ràng cái chất Pro trong đĩa này chỉ phảng phất đâu đây nhờ chút ít những đoạn trống đập ngược nhịp và guitar đánh hơi trái tai một chút. Tất cả chỉ có vậy. Nhưng kết luận cuối cùng là đã có chất Pro. Và tôi cũng đành công nhận điều này. Progressive, điều dễ nhận ra nhất của nó, chính là time signature (TS). Thuật ngữ này tuy quen thuộc nếu tôi ví dụ: 2/4, 4/4, 6/8, … nhưng thực sự rất khó dịch ra tiếng Việt (không thể gọi là nhịp đc, vì nếu vậy thì beat, rhythm dịch ra sao, tiết tấu thì càng không). Dù sao thì chúng ta vẫn quen gọi nó là nhịp 2/4, 3/4… Một thói quen xấu. Sự thay đổi liên tục TS trong suốt bài hát là yếu tố chính tạo nên âm nhạc Progressive (nếu đi sâu vào hơn nữa thì đó là sự thay đổi trong từng khuông nhạc). Một câu nhạc Pro có thể bắt đầu bằng 4/4, chơi cả 4 khuông 3/4, rồi kết bằng một khuông 7/8. Rồi từ đó bắt đầu nảy sinh ra đủ thứ lạ lùng trên đời: 5/6, 9/10, 11/16, 15/32, 17/64, thậm chí 98/99,…. Tưởng tượng ra cũng không dễ dàng gì đối với một người nghe nhạc phổ thông. Chính vì điều này mà nhạc Pro thường khó nghe; và chơi nó thì còn khó hơn nhiều lần, vì các nhạc công nếu trình độ không thuộc hàng khiếp đảm thì ko thể nào theo được sự thay đổi liên tục trong nhịp điệu và tiết tấu như thế, và còn ở tốc độ cao. Và sau đó còn là sự phối hợp giữa 5, 6 người. Chỉ nói ra đã thấy kinh khủng! Nhạc Pro cũng vì thế mà rất tự do, kết cấu một bài nhạc thường vượt ra ngoài khuôn khổ của nhạc truyền thống; các khái niệm chorus, brigde, intro, outtro trở nên tương đối, thời lượng của bản nhạc cũng vậy. Chẳng khó khăn gì khi bắt gặp một bài hát 00:12, và ngay sau đó là một bản nhạc 18:56, ….. Và ca sĩ trở nên không cần thiết hơn bao giờ hết. Không thể phủ nhận những ca sĩ của dòng nhạc Pro cũng có đẳng cấp cao và giọng hát của họ đôi khi cũng hay chẳng kém gì Freddie Mercury, nhưng rõ ràng là việc họ có tồn tại trong ban nhạc hay không, không còn có ý nghĩ quyết định. Bản thân Dream Theater trước đây cũng đã từng có thời được định hướng thành một band chuyên chơi Instrumental. Về nội dung của nhạc Pro thì có lẽ tôi sẽ không trình bày vì nó quá đa dạng, và không có một tư tưởng chung nào. Đa số các band Progressive đều cố gắng xây dựng cho mình một nội dung thật khó hiểu, thật sâu xa, và đòi hỏi người nghe phải ngồi phân tích rất kỹ, về tất cả mọi mặt của cuộc sống. Dòng nhạc này luôn đòi hỏi sự kiên nhẫn rất lớn để có thể hiểu một cách tường tận. Ở đây tôi xin nói đến một vấn đề mà mọi người đôi khi rất hay lẫn lộn. Đặc biệt là trong một bài viết sưu tầm từ rockvn.com. Đó là khái niệm nhạc Progressive và khái niệm Concept album. Trong bài viết đó, tác giả đã vứt tất cả Concept album mà anh ta tìm được vào dòng nhạc Progressive. Đúng là các album Progressive thường được viết theo dạng concept, nhưng điều đó không có nghĩa tất cả concept album đều thuộc thể loại Progressive. Để có hình dung rõ rệt nhất về Progressive thì cái tên được nhắc đến nhiều nhất là Dream Theater. Một số band nên nghe thử: Symphony X, Evergrey, Pain of Salvation, Threshold..... Gothic Metal (Goth), dòng cùng được manh nha từ cuối những năm 70, bởi những người có tư tưởng trái ngược với Punker. Trong khi Punk thường thể hiện sự nổi loạn và đập phá lộ liễu, thì Gothic đi ngược lại, thường thể hiện theo kiểu hướng nội. Đặc điểm của Gothic là luôn luôn xuất hiện synthesizers, hoặc ít nhất là tiếng effect guitar giả lập. Và đến những năm đầu 90 thì sự xuất hiện violon trong Goth không còn xa lạ, và dần chiếm phần chủ đạo. Guitar solo trong Gothic ít dần, và thay vào đó là làm nền cho violon solo. Quả thực tôi cũng không biết phải diễn đạt về nhạc Gothic như thế nào vì đặc trưng lớn nhất của nó chỉ là nhạc cụ điện tử và violon. Việc kết hợp delay, chorus, reverb, flange có thể tạo ra một thứ âm thanh hỗn hợp mà chúng ta có thể bắt gặp trong Goth. Giọng hát của Gothic thì phổ biến là giọng nữ cao. Doom Metal cũng là một dòng nhạc được hình thành với tư tưởng ngược với death, black. Trong khi các nhạc công chơi death cố chơi càng nhanh càng tốt, thì Doom chơi có vẻ như càng chậm càng hay. Doom vẫn mang trong mình những cú riff nặng trịch của Metal, nhưng nền synth cũng tồn tại song song, và thỉnh thoảng chêm vào những đoạn nhạc buồn thê lương. Đến nay thì Doom càng ngày càng giống với Gothic với việc sử dụng violon và 2 giọng nam trầm và nữ cao. Chẳng có gì là lạ khi Paradise Lost được biết đến như một band nhạc đặt nền móng cho một subgerne gọi là Doom/Death, nhưng lại có ảnh hưởng nhất định đến Gothic. Một cách để phân biệt giữa Gothic và Doom: Khi nghe Gothic, bạn sẽ có cảm giác lạc vào một vùng đất cảnh vật mơ hồ, phía trước toàn sương mù mờ ảo, lâng lâng giữa không trung, còn Doom tạo cho bạn cảm giác của vùng đất đầy tang tóc, chết chóc, dù không hề có dấu hiệu của máu hay đầu lâu. Những khái niệm như Symphonic, Classical, Industrial, …. Không hề có ý nghĩa xác định 1 dòng nhạc như nhiều người vẫn nghĩ. Đây chỉ là những tiền tố bổ sung thêm đặc điểm cho dòng nhạc. Chẳng hạn khi nói Symphonic Metal, người ta chỉ có thể hiểu là band này chơi có thêm yếu tố giao hưởng, chứ ko thể biết được band này chơi nhanh hay chậm, chơi Death hay chơi Nu. Death, Black Metal thì khỏi cần phân biệt vì trong lối chơi nhạc của hai dòng này hòan toàn không có sự phân định rõ ràng. Nếu thử ngồi phân tích kỹ một đoạn nhạc của hai dòng này, hẳn sẽ khó xác định đâu là Death, đâu là Black. Thông thường các band Death vặn dây đàn xuống nửa cung hoặc một cung, tăng thêm độ trầm cho bản nhạc, các câu riff thường ngắn ngủn và đầy bạo lực, tiếng phơ thường nặng trịch, đặc biệt những band Semi-Brutal hoặc Brutal, còn giọng growl thì khàn đặc, âm thanh chủ yếu được phát ra từ hơi trong bụng, hoặc vùng dưới sâu cổ họng. Chắc chắn trong Death Metal, keyboard không được sử dụng, ngoại trừ dòng Death theo xu hướng Melodic. Tốc độ của các band chơi Brutal thì khủng khiếp, với những bản nhạc có tempo 210, 220, …. Và chân bass đôi dồn dập, và mặt trống cũng căn với tiếng thật đục và chết chóc. Tư tưởng của Death Metal rất đa dạng trong thể hiện, văn hóa, xã hội, …. Nhưng cùng chung một cách giải quyết là bạo lực, Death có tác dụng kích động lớn. Trong khi đó Black Metal không có tư tưởng đẩy âm nhạc tới cực điểm. Nhạc Black chỉ có tác dụng tạo cho người nghe một sự ma quái nhất định. Các câu riff thường không quá dữ dội, và tốc độ cũng không quá cao, tất nhiên là không phải tất cả. Việc sử dụng keyboard trong Black cũng khá phổ biến trong Symphony Black. Và tư tưởng chủ yếu chỉ là phản Chúa, thờ Satan (vốn chỉ liên quan đến vấn đề tôn giáo). Sau này Black có những bước đi khác, và mở rộng tư tưởng về vấn đề lịch sử, có ảnh hưởng tới một dòng nhạc xuất hiện vào giữa những năm 90 là Folk Metal. Việc phân chia dòng nhạc hiện nay đã mất đi rất nhiều ý nghĩa, khi mà đến cuối những năm 90 thế kỷ trước, các dòng nhạc đã bị pha trộn quá nhiều. Tất nhiên những band chơi thuần chất vẫn có, nhưng sự xuất hiện ồ ạt xu hướng kết hợp giữa các dòng nhạc là một tất yếu khách quan. Bạn sẽ phân chia thế nào khi một ban nhạc chơi nhạc ở tốc độ cao, guitar và keyboard solo song song với nhau, nhưng giọng hát trầm đục, cùng với sự biến đổi liên tục trong tiết tấu, và cùng với đó nền guitar accord giằng giật đúng kiểu Megadeth? Không lẽ đây là Progressive Thrash Power Melodic Death Metal??? Và nếu có sự xuất hiện thêm yếu tố của dàn nhạc giao hưởng nữa thì liệu có nên thêm tiền tố Symphonic vào chăng? Và sẽ thế nào nếu những bản nhạc của họ lấy hình ảnh của Viking Metal??? Hoặc khai thác nội dung của Gothic? Hay là chúng ta cứ nhắm mắt và tống band này vào Progressive Metal và bụng bảo dạ, xướng lên với thiên hạ lý do rằng Progressive rất rộng lớn? Xin mạn phép nói thêm, trong guitar của những band power đôi khi có thể hiện rõ những nốt nhạc kiểu Blue, Jazz. Nếu như bản thân mình không hiểu thật tường tận đặc điểm của từng dòng nhạc, thậm chí từng ban nhạc, hay từng album,… thì lập tức người nghe sẽ choáng ngợp trước một rừng các thể loại nhạc, và nếu không có bản lĩnh, tham lam muốn tìm hiểu tất cả chỉ trong một sớm một chiều thì kết quả là họ rất am tường về vấn đề dòng nhạc nhưng tuyệt nhiên không thấy được cái hay của nó. Âm nhạc là một nghệ thuật chứ không phải một sở thích. Cách đây đã lâu, khi đĩa Tàu đổ bộ vào nước ta, 135 Hàng Bông cháy đĩa liên tục, người ta đã đổ xô đi nghe Power vì nét nhạc oai hùng và đẹp đẽ, để không lâu sau đó vứt nó vào góc tường quay ra nghe Gothic vì tính nhân văn sâu sắc, cũng không bao lâu sau người ta lại đâm đầu vào Progressive vì đó là một dòng nhạc bác học, xứng đáng với trình của họ, để rồi cũng chỉ một thời gian sau họ chúi mũi vào Death Metal vì đây mới thực sự là đỉnh cao của nghệ thuật. Để đến bây giờ, các band nhạc chơi Death ở Việt Nam mọc lên như nấm. Không nói là xu hướng này tốt hay xấu, nhưng rõ ràng con đường để họ đến với vinh quang vẫn chông gai như những bậc tiền bối đã trải qua. Sau hơn 15 năm phát triển mà vẫn không mấy khả quan, liệu phải trả lời câu hỏi này như thế nào?!?
em ghi ra đĩa cho anh cũng được,những có lẽ ít nhất là đến 4 tháng nữa anh mới nhận được,nên nếu anh không phiền em sẽ up lên trang của em rồi anh có thể vào đó down được không ?
to Rain:em không ở ĐH.Nhưng để em xem thế nào,nếu gửi bây giờ thì khoảng tháng 4 hoặc hơn gì đó là anh sẽ nhận được.Hic,hi vọng là nếu nhận được thì còn nguyên,không sứt đầu mẻ trán gì...:-P
Ai nói nói vậy, tui thấy Trần Lập chất giọng còn yếu, đi xem trực tiếp tui thấy Nguyễn Đạt hát phê hơn Trần Lập. Anh có phong cách rùng rú, chẳng qua Nguyễn Đạt già rồi nên hò hét không bằng bọn trẻ được.
Đồng ý với bác Rain. Atmosphere chơi hay và phong cách phét, lời nhạc củng ý rất nghĩa tuy nhiên hơn hướng tiêu cực. Toàn là tiếng gọi nơi hoang dã. Nhưng rock là vậy đúng ko? Bác fan_linkinpark_dh nói rằng:" Cách đây đã lâu, khi đĩa Tàu đổ bộ vào nước ta, 135 Hàng Bông cháy đĩa liên tục, người ta đã đổ xô đi nghe Power vì nét nhạc oai hùng và đẹp đẽ, để không lâu sau đó vứt nó vào góc tường quay ra nghe Gothic vì tính nhân văn sâu sắc, cũng không bao lâu sau người ta lại đâm đầu vào Progressive vì đó là một dòng nhạc bác học, xứng đáng với trình của họ, để rồi cũng chỉ một thời gian sau họ chúi mũi vào Death Metal vì đây mới thực sự là đỉnh cao của nghệ thuật. Để đến bây giờ, các band nhạc chơi Death ở Việt Nam mọc lên như nấm. Không nói là xu hướng này tốt hay xấu, nhưng rõ ràng con đường để họ đến với vinh quang vẫn chông gai như những bậc tiền bối đã trải qua. Sau hơn 15 năm phát triển mà vẫn không mấy khả quan, liệu phải trả lời câu hỏi này như thế nào?!?" theo tui nghĩ các band VN củng cô gắng nhiều rồi tuy nhiên vì điều kiện kinh tế + thể tạng của người VN, Người nhỏ thì lấy đâu ra hơi cho chất giọng bằng mấy thằng nước ngoài được. Rồi tiền bạc thiết thốn vừa hát vừa làm thêm, cứ coi tui TheWall thì biết, Nhạc cụ thì toàn đồ bỏ của bọn nước ngoài cứ thử đi một showrock nào đó và lắng nghe tiếng trống của mấy bác nhà miềng, cứ bụp bụp như gõ soong nồi. v.v.. Tóm lại band Rock VN còn lâu mới có thể sống được bằng rock, tuy nhiên củng nên công nhận sự phát triển của nó, cứ lên hehemetal.com nghe thử bạn củng tìm được nhiều bài mà mình thích. Tôi thấy thường các fan rock thường nghe nước ngoài nhiều và vì thế mỗi khi nghe rock Vn là ko thích vì nhẹ quá, đơn điệu quá. Các bạn cứ thử nghe nhiều đi rồi mới tìm được cái hay của nó, dù sao đi nữa thì Xika vẫn là rượu quê hương đúng ko!
Chí lý rồi! Còn nhớ khoảng năm 99 - 2000, một show Rock được tổ chức tự phát từ khoa Kiến trúc nói riêng và toàn trường Khoa học Huế nói chung, tổ chức tại trường. Hát hò loa máy kiểu gì mà chúng sinh ở dưới hát miệng theo còn át được cả tiếng trên sân khấu. Hát nữa chừng, cái bass bị đứt dây, hì hục thay và bị gián đoạn mất hơn 20 phút mới tiếp tục. Hic
Come as you are as..., Smell like teen spirit... Mìềnh thích nhất những bài này của Nirvana ai có nguồn download chất lượng cao của bài này thì share cho miềng với nhé/