Mưa và nước mắt...

Thảo luận trong 'Những câu chuyện tình yêu.' bắt đầu bởi MoM, 13/2/09.

  1. MoM Thành viên

    Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.
    Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp.Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng,cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ...

    [IMG]
    Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dạo dưới mưa!

    Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.
    “Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".
    Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui lắm rồi!
    Nhưng, khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được bao lâu. Và rồi, anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi và, anh cũng không phải là ngoại lệ. Anh si mê vẻ đẹp của cô gái ấy và cố gắng tìm mọi cách để chinh phục mà quên đi người con gái anh đẫ yêu bấy lâu nay!

    [IMG]
    đau khổ nhận ra rằng: Anh chưa bao giờ thuộc về cô một cách tuyệt đối.


    Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.
    Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.
    Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.
    Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ tình, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảnh khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Và, lần đầu tiên, chàng trai đã không làm theo lời của cô gái...

    Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng, những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất".
    Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt và cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.

    [IMG]
    Tất cả chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt!

    Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...".
    Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cô ấy dành cho mình... Tất cả...chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt !

    ST (Eva.vn)
    Candy, Mr Nguyễn, hoangviet2014 others thích bài này.
  2. HưngBằng Thành Viên Danh Dự

    Tình cảm là 1 điều thiêng liêng...Lúc còn ta kô cảm nhận được nhiều,kô tôn trọng những gì người đó đã dành cho mình...Khi ta mất đi ta mới cảm nhận được những gì mà người đó dành cho ta...
    C[h]ip thích bài này.
  3. ...:SnowAngel:.. Thành viên

    love & cry

    love & cry [IMG] [IMG]
    Gió thu se lạnh làm khoảng trống trông em càng lớn hơn. Em nhớ anh ma ko dám gọi cho anh..

    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Và đến lúc tình cảm của em lại một lần nữa lớn hơn lý trí, em bấm số máy của anh nhưng chỉ có những tiếng chuông đổ dài, sau đó là tiếng tắt máy, vài lần sau đó nữa vẫn vậy. Mọi lần em tưởng anh sẽ gọi lại cho em hay một tin nhắn với một lý do. Nhưng không phải không anh? Anh đã im lặng, em không biết đó là lý do gì, em là người có lỗi ư? [/FONT]
    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Em gửi tin đi trong thổn thức: "Em ngạc nhiên vì những cuộc gọi bị từ chối, chắc nó không dưới mười lần đâu anh ạ!". Và những thắc mắc trong em ngày một nhiều… [/FONT]
    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Sáng hôm sau em gọi lại, anh cũng không nghe máy. Và cả buổi trưa em cũng thế.[/FONT]
    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Lúc đó em nghĩ mình chẳng còn gì để nói với nhau, em đã gửi tới anh một tin nhắn có cả những giọt nước mắt: "Anh ghét em đến vậy sao? em cần một câu trả lời cho sự im lặng của anh..."[/FONT]
    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Những ngày im lặng kéo dài, em thấy buồn và khóc rất nhiều. Em không nghĩ là anh đã thay đổi, nhưng em không thể nào tự lý giải cho sự im lặng của anh được. Em thấy mình giống một con người tội nghiệp, buồn chán và ủ rũ. Em uống một chút rượu, chỉ một chút thôi anh ạ và rồi lại nhắn tin cho anh: "Mình chẳng còn gì nói với nhau phải không anh? Em sẽ gọi cho anh một lần nữa và nếu anh vẫn không nghe máy thì đó là sự thật?". [/FONT]
    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Hai lần em gọi, tiếng chuông điện thoại đổ và bị từ chối bằng cách tắt máy. Vậy là hết rồi! Tim em đau lắm,kho' co' the~ que^n, nhưng rồi sẽ qua phải không anh? Lời cuối cho bức thư này em muốn nói với anh rằng: "Đến bây giờ em vẫn muốn biết lý do cho sự im lặng của anh là gì. Và một điều nữa, cả anh và em đừng bận tâm về những gì đã qua. Chúng ta phải sống cho thật tốt, cuộc sống là của mỗi người chúng ta, nhưng chúng ta phải sống vì người khác nữa. Đôi khi quá khứ làm cho ta sống tốt hơn ở hiện tại và tương lai, em sẽ cố gắng làm tốt điều đó, và em càng tin hơn anh sẽ làm tốt hơn em rất rất nhiều lần". [/FONT]

  4. hoangviet201 Thành viên

    có những lúc ta đi tìm hạnh phúc xa vời nhưng ta không cảm nhận được rằng đôi khi niềm hạnh phúc lớn lao nhất đang ở bên cạnh mình mà mình khong hề hay cố tình không thèm để ý đến rồi đến một lúc nào đó có thề là ta cảm nhận được niềm hạnh phúc đó hoặc cũng có thể ta để cơ hội qua mất rồi ngồi tiếc ngẩn ngơ , sống bằng cả tấm lòng yêu bằng cả con tim , làm bằng lòng nhiệt huyết và chết vẫn nở nụ cười vì mình đã là một người không bao giờ hối tiếc bất cứ một điều gì .
  5. tungbeng_41 Thành viên

    cuộc sống là như thế đó, ta chỉ nhận ra sự quan trọng của 1 ai đó khi ta vô tình k hiểu, vô tình làm tan nát trái tim họ, hay đơn giản hơn là vô tình làm họ khổ đau!Nhân vật nam chính trong truyện này còn có cơ hội để sửa chữa...anh chưa mất đi người con gái đó, thử hỏi ở đời còn có j đáng trân trọng hơn khi ta có 1 người yêu thương ta, quan tâm đến ta...?
  6. C[h]ip Thành viên

    Hãy biết trân trọng những gi ta đang có, hãy biết quý trọng và yêu thương! Đừng để khi mất đi mới nhận ra 1 điều rằng nó quan trọng như thế nào!!! Tôi sẽ....

Chia sẻ trang này