N ah , hôm nay tui nằm mơ , một giấc mơ lạ kỳ.N có biết Hồng Nhung ko? Đó là một người bạn từ thời học cấp 1 và đã mất cách đây 6 năm . Tui thấy Nhung về , nói chuyện với tui và tui cảm thấy Nhung ko có gì thay đổi cả .Một cảm giác gần gủi nữa chứ. Tĩnh dậy, tui liên tục nghĩ về Nhung , nghĩ về mọi thứ ngày xưa...Rồi cả Vương Trần Hạnh Dung với nụ cười hiền từ , Trần Lê Vĩnh Hà với một cá tính mạnh mẽ hay thậm chí là một người bạn gái tui chỉ biết mà ko quen...Tại sao tui lại như vậy chứ ? Sao tui luôn nghĩ về họ ?Tại sao họ chỉ thoáng qua cuộc đời tui? Tại vì tui bị ám ảnh bởi những cái chết đau thương hay là vì họ sống quá bản lĩnh ??? N àh , sống phải tốt để ko thấy sợ khi nhớ lại quá khứ đúng ko N ?
<div align="center"> Biển nhớ Sáng tác: Trịnh Công Sơn [media]http/host.vinacomm.com.vn/people/vuongvuthang/music/Trinh%20Cong%20Son/Bien%20nho%20-%20Hoa%20tau%20-%20Trinh%20Cong%20Son.mp3[/media] </div>
Đầu tiên nhìn cái topic: N!, tinhvan cứ tưởng là N giai thừa kia (hì, cái ni có lẽ do nhiễm mùi toán, lý nhiều quá đây mà). Mỗi người ta gặp, ta biết đều có cái hay cho ta học tập, N người là N thừa số để làm cho ta ngày một lớn thêm: N!=1.2.3....N
Có những nỗi nhớ bất chợt, gõ nhịp vào tâm thức thành ám ảnh. Có những người chỉ bất chợt lướt qua rồi mãi mãi rời xa. Trong ta là chút hụt hẫng, nhói đau của một miền hoài niệm. Xin để những khoảnh khắc cũ ngủ yên và mỉm cười với những phút giây ta còn tồn tại. Đi và đến...
Mỗi cái chết mà ta nghe đến luôn tạo cho ta 1 cảm giác " đau đớn " cho dù đó chỉ là người bạn cùng trường mình chưa hề biết mặt , 1 anh chàng hôm qua bị tai nạn ở xóm của mình ( mà lúc mình về thì ko 1 dấu vết còn lại ) , 1 cậu học sinh mà mỗi lần chạy xe máy qua con bạn vẫn nói đùa ( nó ỡ xóm tau, đẹp trai nhưng hơi cọt , ko thì ...) và thậm chí 1 mẫu nhắn tin ... trên ti vi Cách đây gần 1 tháng khi nhận tin bé LAn Anh chết, thật ko dám tin vào tai mình , trước đó mẹ đã nói : H mới xuống rũ đi viếng con bạn của bé học hồi c2 mới chết, nó ỡ hẽm ... Mình biết ở hẽnm đó chỉ quen mỗi Anh nhưng mà vẫn ko tin là nó , mình cứ nghĩ chắc 1 ai đó mà mình lỡ quên nhưng đến lúc T tới nói " LAn Anh chết rồi , đi với tau nhanh " mình chạy theo T như 1 phãn ứng tự nhiên ko 1 chút xao xuyến trong lòng . Đến hôm đưa Lan anh cả hội ko 1 giọt nước mắt, bé T còn nói " tau có cảm giác như đi làm hội vậy , ko thấy mất đi Lan Anh, ko thấy cả cảm giác ko gặp lại được nó " tôi cũng nghỉ thế nhưng ko nói ra chỉ im lặng . Ra về tụi tôi tập trung ở quán gần nơi chôn LAn Anh ... hát karaoke, tự nhiên trong đám có 1 đứa " ê sao ko gọi Lan Anh đi cùng vậy " thế là cả hội khóc ... khóc mãi đến lúc nín được thì cũng đã khuya ... ai dám tin con bạn già giặn nhất trong nhóm, đãm đang nhất nhóm ( gia đình nhỏ ko khá giả gì lại đông con cái, nhỏ là chị trong nhà lại khá lanh lẹ nên cả nhà hầu như dựa dẫm vô nhỏ rất nhiều) thế mà nhỏ lại chết vì tự tử.. vì tự tử ...ôi làm sao tin nỗi
N =1.2.3...n hay N= ngố , ngu ngốc hay ngớ ngẫn ? Ngày ni là một ngày quan trọng của anh Sailing , hạnh phúc nhé ! I am sailing , I am sailing Home again 'cross the sea..... Mấy ngày ni bị cảm , tự nhiên thấy nhớ ĐH ghê gớm! Nhớ đủ thứ luôn , nhớ ...cháo cá , cháo gà (hết dịch rồi , yên tâm hí , hehe) ,nhớ bánh lọc , bánh nậm ,nhớ luôn cả ...thịt heo quay :rolleyes: .Tui sắp về rồi , chuẩn bị mà đưa tui đi ăn N hí Sắp thi rồi , bài vở lung tung mà chưa học được chi hết.Tui nghe N nói , có 2 loại người muốn lên mạng.Một là người đó rất giỏi về internet nhưng họ sống hơi khác thường. Hai là người học dở tệ như tui đây. Tui cũng ko biết con người tui răng nữa ,cứ thích những cái xa xôi , còn những cái gần gủi xung quanh thì lại lãng tránh.Tui nhận thấy tui là một người xấu tính , tui chẳng thực hiện được ước mơ của mình , và bây giờ tui là một ...kẻ lạc đường. Nghe buồn dữ hí. Tui đang cố gắng làm lại ,N có thấy rứa ko?