Mời bà con tham gia viết về người mẹ kính yêu, quê miềng 10 người mẹ thì cả 10 người khổ rồi, có ai sướng mô. Tự nhiên hôm ni nhớ mạ ghê, thôi viết vài dòng cho đỡ nhớ mạ.Mẹ nuôi con biển hồ lai láng Con nuôi mẹ kể tháng kể ngày. Hồi nhỏ, nó hay nghe mạ nó nói câu này nhưng nó có hiểu con nuôi mẹ kể tháng kể ngày là chi hết. Nó cứ nghỉ khi mô lớn lên nó nuôi ba mẹ nó sẽ không kể ngày, ai đời mô mà kỳ rứa. Bằng tuổi nó bây giờ mạ nó có 8 đứa con, trước giải phóng nghe đâu cũng tàm tạm, (ba nó đi lính nên có lương cho cả nhà, thậm chí có khi nó thấy mượn thêm con nhà hàng xóm để phát gạo) lúc đó nó nhỏ tí có biết mô. Sau ngày giải phóng, về làng với một bầy con, hầu hết còn nhỏ nên không có suất lao động. Nhà chỉ có 2 suất độ tuổi lao động là ba và mạ nó. Vào hợp tác với bầy con như rứa lấy gì mà ăn. Mạ nó không vô hợp tác xã mà đi buôn cá, hồi đó họ gọi mạ nó là tiểu thương, họ lên án chống tiểu thương dữ lắm, năm ba bữa là kêu đi họp, quán triệt không được làm tiểu thương. Nói thì nói rứa chứ chẳng ai ra níu gióng mạ nó lại mô. Xưa mình đi xem tranh Lê Bá Đảng, không hiểu vì răng ông hay vẽ hạt gạo dữ rứa (?) mặc dù ông ở tận bên Pháp. Giờ thì mình biết rồi! Bởi cái hạt gạo Triệu Phong quê miềng chua chát lắm, khổ cực cay đắng lắm, đi mô rồi cũng không thể quên được. Gạo đã nuôi mình khôn lớn, nhưng hơn thế, gạo còn ám ảnh mình về một quá khứ những ngày đói nghèo. Năm mình học lớp 7, mạ sinh thêm em Hưng. Vậy là nhà có ba thằng con trai. Tam nam bất phú, ông bà ta nói cấm có sai. Những ngày mạ ở cữ là những ngày cái nghèo cái đói ập tới. Thật ra trước đó nhà cũng nghèo, nhưng mạ chạy chợ được nên mượn đây đập đó. Những chuyện nợ nần mạ giấu cả, không cho bất cứ ai biết. Mới sinh xong chưa mần được việc chi, mạ cứ nằm trên giường rứa thôi. Gạo trong thùng cạn dần, rồi hết. Hôm đó mình thấy hết gạo, hỏi sáng mai ăn chi mạ? Mạ không nói chi cả, nước mắt trào ra. Rứa mà sáng hôm sau mạ vẫn thổi được cơm cho hai anh em ăn đi học. Trưa về mình giở cái nắp thùng ra, lại thấy hết gạo, hỏi tối ni ăn chi mạ? Mạ lại không nói chi, nước mắt trào ra... Cứ thế, cái thùng chả bao giờ có gạo nhưng cơm thì đến bữa anh em mình vẫn có để ăn mà học. Một hôm mình núp sau vách ngó vô, thấy mấy o đến thăm mạ thì mạ hỏi mượn gạo. Ngày mô có người đến thăm, mạ cũng hỏi mượn gạo. Làng nghèo, gạo ăn đúp vá qua ngày qua tháng, nên có cho mượn cũng chỉ độ vài lon thôi.