Ta khâm phục một tình yêu mãnh liệt Dám chấp nhận đau thương để được sống kiếp người Dám chấp nhận thân tan thành bọt biển Để một lần lời yêu hát trên môi Trái tim pha lê vỡ vụn Hoàng tử quay gót mỉm cười Người con gái khác bên chàng lộng lẫy Xót xa tình yêu không lời Cũng như truyện cổ Anđécxen, ta yêu lắm một người Nhưng không thể lặng cầm giống nàng tiên cá Không thể hoá thân trong sóng bể Nhìn người say đắm bên ai Ta yêu người, ta không đợi ngày mai Không thể để người vô tình ngoảnh mặt Không gột rửa bao nỗi niềm bằng nước mắt Tình yêu là phép nhiệm màu đánh thức trái tim Xin viết lại câu chuyện buồn của Anđécxen Nàng tiên cá không hề phải chết Em yêu anh, yêu chân thành tha thiết Sẽ chẳng bao giờ anh có thể làm ngơ...
NÀNG TIÊN CÁ A.S.Puskin Dịch: Lê Đức Thụ Có một thầy tu rất lâu rồi Ở ẩn trong rừng, bên hồ nước Khắc khổ tu hành tháng ngày trôi Cầu nguyện, ăn chay, bỏ việc đời. Thầy tu lo toan chuyện hậu sự Tự tay đào sẵn mộ một ngôi Mong sớm được về bên cạnh Chúa Cái chết thiêng liêng thoả lòng người Một lần mùa hè bên bậu cửa Trong lều xiêu vẹo vị chân tu Mang lòng thành kính cầu nguyện Chúa Rừng sồi lặng ngắt, đêm mịt mù Mặt hồ lãng đãng màn sương phủ Trăng vàng lấp loá trong đám mây Lặng lẽ vòm trời trăng đi dạo Thầy tu ngồi ngắm nước vơi đầy. Thầy nhìn bỗng lòng đâm hoảng sợ Không còn tin nổi cả mắt mình... Thầy thấy mặt hồ lao xao sóng Thoắt đâu thiếu nữ bỗng hiện hình. Nhẹ nhàng như bóng đêm sơn cước Trắng như tuyết trắng phủ trên đồi Mình trần nàng bước lên mặt nước Bờ hồ lặng lẽ nàng tiên ngồi. Nàng nhìn thầy tu tuổi già nua Tay chải tóc mình mượt như tơ Còn thầy toàn thân run run sợ Ngắm sắc nàng tiên tựa trong mơ Tay nàng vẫy vẫy như mời gọi Đầu khẽ nghiêng nghiêng vẻ đợi chờ Bỗng như sao trời vụt bùng cháy Nàng lặn sau làn sóng nhấp nhô. Cả đêm thầy tu mắt chong chong Nguyện cầu quên lãng cả ngày ròng Ý nghĩ vẩn vơ đâu xuất hiện Chỉ thấy bóng hình tiên trắng trong. Rừng sồi lại phủ màn đêm tối Trăng lại hiện lên sau đám mây Nàng tiên lại hiện trên mặt nước Ngồi đấy xanh xao vẻ đắm say. Nàng nhìn, đầu gật như vẫy gọi Nụ hôn nàng gửi gió hương qua Vùng vẫy nô đùa bên con sóng Như trẻ cười rồi khóc oa oa Nàng gọi thầy tu, nàng thổn thức "Thầy ơi, hãy đến, em, em đây!" Rồi bỗng biến đi trong lớp sóng Bờ vắng im lìm giấc ngủ say. Ba ngày thầy tu lòng đắm đuối Bến bờ cực lạc đã kề bên Nàng tiên trong mơ thầy ngồi đợi Đêm phủ rừng sồi, trăng lại lên... Bình minh bừng tỉnh xua đêm tối Chẳng ai còn thấy thầy tu đâu Lũ trẻ chỉ thấy râu như cước Ẩn hiện trong làn nước hồ sâu.
NÀNG TIÊN CÁ Em ngồi một mình đối diện với biển khơi Một mặt nước xanh và thăm thẳm Nơi có những loài san hô biển Và cá mỗi chiều bơi lội tung tăng Nơi ấy còn có những người chị người em Một thế giới mòn trông em trở lại Em chưa đi mà như còn đang đợi Tiếng con tim thôi giục phương nào Sau lưng em tiếng chuông nhà thờ rung Và Hoàng Tử với tình yêu bất diệt Chàng đã yêu người con của biển Là tình yêu trong một giấc mơ. Như chợt tỉnh em quay lưng với biển Biển thét gào bước chân em nhẹ tênh Nụ hôn cuối cùng bờ môi ấy run run Và cơn gió đã mang đi tất cả.....
Chi chơ cí khoản văn thơ thì baby là nhất. Viết tiếp đi baby, đang đoạn hay thì bị ngắt giữa chừng....chán òm..... --------- Đùa sao anh?... Hết rồi ạ... 3 bài thơ khác nhau! (Tử Lê)