Bóng nắng, bóng râm Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo: - Nhà ngoại ở cuối con đê. Trên đê chỉ có mẹ, có con Lúc nắng, mẹ kéo tay con: - Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra. Con cố. Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng: - Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ. Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ? Trời vẫn nắng, vẫn râm... ...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên. (ST) -------------------- Bàn tay Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... mềm mại. Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai. Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình. ---------------------- Cua rang muối Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui: - Cua rang muối thật đó mẹ. Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém: - Còn răng đâu mà ăn?! (ST) ------------------------------ Xa xứ Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học. Thư đầu viết: "ở đây, đường phó sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình..." Cuối năm viết: "mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm..." Mùa đông sau viết: "em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội... Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không..." (ST) ------------------------------- Theo webtretho.com
Ừm, xa quê thật lạ. Cảm giác ở nhà cũng bình yên hơn. Nhưng sao trong lòng hok yên ổn? Ở đời cần cái gì đó nhiều hơn thế. Những dư vị này chỉ cần một chút cho cuộc sống đầy đủ hơn. Mình cần cái cảm giác bình yên. Dù đang ở nơi yên ả nhất trên đời. Bởi trong lòng chưa hề có cảm giác bình yên. Mình có cảm giác bắt đầu bước chân vào cuộc chiến mới. Và mình muốn chiến thắng. Đôi khi giữa sóng giớ cuộc đời thật cần giây phút bình yên. Nhưng thật lòng không muốn một cuộc sống mãi bình yên! Có lẽ bởi trong lòng bây giờ cần một cái gì đó, khác... Cần sự thay đổi khác.. Khác hay trở lại là chính mình xưa kia?
- Cha ơi, vì sao người Huế ăn ớt nhiều? - Vì đó là một thói quen ẩm thực thú vị của người quê nội con. - Vì sao nữa ạ? - Vì xứ Huế nóng và ẩm, mùa đông thì lạnh và ẩm, ăn ớt cho dễ thoát mồ hôi. - Vì sao nữa ạ? - Vì ớt cũng có giá trị dinh dưỡng khá cao. - Vì sao nữa ạ? - Con ạ, vì ớt là món ẩm thực cho nhà nghèo. Một nhà thơ Huế nói rằng cha ông dạy con cháu biết ăn ớt để đánh lừa cái lưỡi. Chất cay bơm thêm vị ngon vào những món ăn thiếu chất bổ béo. - Cha ơi, vì sao người Huế hay mơ mộng? - Vì đó là một nét tính cách dễ thương của người quê nội con. - Vì sao nữa ạ? - Vì mùa đông mưa trắng đất trắng trời, ngồi bó gối ước ao trời tạnh. Vì mùa hạ đất cằn, trông trời mong một cơn mưa. Ước ao và mong ngóng là “cha” và “mẹ” đẻ ra mơ mộng. - Cha ơi, vì sao xứ Huế có nhiều món chè ngon? - Vì người quê nội thích ngọt ngào. - Vì sao nữa ạ? - Vì người lao động thiếu ăn để chuyển hóa năng lượng cho cơ bắp, nên triền miên thèm đường. - Cha ơi, vì sao xứ Huế có nhiều loại bánh đến vậy? - Vì người quê nội khéo tay, tinh tế. - Vì sao nữa ạ? - Vì gọi là bánh để đánh lừa lỗ tai. Là bánh mà có thể chẳng có nhân. Là bánh mà có thể chỉ là bột sắn, không thêm chất béo cũng chẳng có chất đường. Nó chỉ là cục bột sắn luộc mà có tên gọi là bánh sắn, bánh ngang, bánh chây, bánh ép… - … Cha muốn trả lời cho con bằng sự nên thơ, nhưng lại lo con hời hợt. Cha muốn trả lời cho con bằng cảm xúc, nhưng con lại muốn đi đến tận cùng lý tính. Cha muốn có thêm câu trả lời, nhưng hiểu biết của cha chỉ đến thế. Cha muốn con dừng lại, nhưng lại muốn con đi xa hơn. Vì cha không muốn con mãi ngây thơ với ký ức lụt bão là những ngày nghỉ học xắn quần đi lội nước. Với thiếu thốn gầy gò là cánh vạc lãng mạn, ảo huyền. Với ẩm thực khó khăn là nét tính cách độc đáo để nhâm nhi, ca ngợi trong tùy bút, tản văn, lấy cảm hứng viết lách trên nỗi ưu phiền của người quê nội. Cha muốn con hồn nhiên, nhưng lại sợ con suốt đời không đủ lớn khôn. - Để làm gì hả cha? - Để con yêu thương người. Để con biết nhìn vào sự thật đã giải ảo. Để sống có hiệu quả, để tiếp tục cố gắng và dựng xây. Và để mỗi mùa bão lụt đi qua không còn để lại nỗi tang thương đến thế.
Một chàng trai bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn. Anh mệt lả và khát khô, sẵn sàng đánh đổi bất kỳ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát. Đi mãi đi mãi, đến khi đôi môi anh đã sưng lên nhức nhối, thì thấy một căn lều: cũ, rách nát, không cửa sổ. Anh nhìn quanh căn lều và thấy ở một góc tối có một cái máy bơm nước cũ và gỉ sét. Tất cả mọi thứ trở nên lu mờ đi bên cạnh cái máy bơm, anh vội vã bước tới, vịn chặt tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có một giọt nước nào chảy ra cả. Thất vọng, anh nhìn quanh căn lều. Lúc này, anh chàng mới để ý thấy một cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, anh đọc được dòng chữ nguệch ngoạch viết bằng cách lấy viên đá cào lên: "Hãy đổ hết nước trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớ đổ nước đầy vào chiếc bình này". Anh bật nắp bình ra, và đúng thật: trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên, anh bị rơi vào một tình thế bấp bênh. Nếu anh uống ngay chỗ nước trong bình, chắc chắn anh có thể sống sót. Nhưng nếu anh đổ hết nước vào cái máy bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu trong lòng đất - rất nhiều nước. Anh cân nhắc khả năng của cả hai sự lựa chọn; nên mạo hiểm rót nước vào máy bơm để có nguồn nước trong lành, hay uống nước trong cái bình cũ và coi như không đọc được lời chỉ dẫn kia? Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không? Nhưng rồi cuối cùng, anh cũng quyết định rót hết nước vào cái máy bơm, rồi tiếp tục nhấn mạnh cái cần máy bơm, một lần, hai lần... chẳng có gì xảy ra cả! Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại, anh sẽ không còn một nguồn hi vọng nào nữa, nên anh tiếp tục kiên trì bơm... lần nữa, lần nữa... nước mát trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ. Anh vội vã hứng nước vào bình và uống. Cuối cùng anh hứng nước đầy bình, để dành cho người nào đó không may mắn bị lạc đường như anh sẽ đến đây. Anh đậy nắp bình, rồi viết thêm một câu dưới dòng chữ có sẵn trên bình: "Hãy làm theo chỉ dẫn trên. Bạn cần phải cho trước khi bạn có thể nhận".