Ươm mầm hạt... yêu (Vi Nguyễn) Hôm nay trời có nắng không nhỉ? Em cũng không rõ. Vì em đang ở trong nhà, nằm gọn người trong phòng. Em có một ly sinh tố sapoche. Nó mát lạnh và ngọt. Em nhâm nhi từ từ. Hôm nay em có nhiều việc phải làm, nhưng lại lơ đễnh, mặc suy nghĩ tự trôi. Chợt... Em nhìn sapoche. Một vái ý nghĩ xẹt ngang. Em tự hỏi... Mất bao lâu để một hạt mầm được gieo xuống sẽ lớn lên? Một năm, hai năm... Có những cây còn lâu hơn thế. Thế còn tình yêu? Mất bao lâu để một hạt mầm... yêu đủ chín? Em search trên Google, tìm đọc những mẩu chuyện yêu. Em lục lọi ký ức để nhớ về vài chuyện tình em từng đọc. Có tình yêu mất một tới hai năm để lớn. Có tình yêu mất đến 10 năm. Cũng có tình yêu khi hạt mầm vừa rớt xuống đã vội lớn nhanh. Thậm chí có tình yêu phải đợi cả đời mới quyết định cần trưởng thành. Được ươm mầm tình yêu là một chuyện, nuôi dưỡng nó lớn lại là cả một vấn đề khác. Em lướt từ trang web này đến trang web khác, đọc hết mẩu chuyện này đến đoạn chuyện kia. Em cho phép mình tự do lục lọi ngăn tủ kiến thức Thế giới. Có những hạt mầm em đọc và cảm thấy thích thú. Có những hạt mầm không được lớn làm em cảm thấy tiếc tiếc... Những câu chuyện về hạt mầm em ngốn rất nhiều, suýt chút nữa thì bội thực. Thế rồi em chợt nghĩ về em. Em nhớ mình cũng từng được tặng những hạt mầm yêu này. Nhưng có lẽ do em không thích hạt mầm đó, cũng có khi em vụng về không thể ươm nó thành cây. Và có lúc em nhận quà tặng sau đó đánh rơi đâu đó, vài hạt bị lãng quên. Khi em chợt nhìn lại thì đã khô, mốc. Rõ là em rất vô tâm. Còn bây giờ... Em đang tìm kiếm một hạt mầm yêu. Nếu được em sẽ làm gì? Em cũng không biết vì em vốn vụng về. Tính em lại chóng chán. Có khi em hân hoan với hạt mầm trong tay, nhưng sự kiên trì trong em lại không đủ thôi thúc em việc nuôi dưỡng nó. Vậy em có cần phải tìm kiếm hạt mầm yêu cho riêng mình không? Em đã nghĩ ra một cách khác hay hơn. Em sẽ tìm hạt mầm và cố chọn người gieo mầm có thể ươm hạt giỏi. Người đó sẽ giúp em gieo mầm, ươm hạt. Người đó sẽ vun xới mảnh đất của em. Sẽ tìm cách để nó có thể lớn. Và dĩ nhiên... em sẽ cùng giúp người đó. Em sẽ học cách gieo mầm và ươm hạt. Rồi cùng học cách hi vọng... và chờ đợi hạt lớn thành cây, cây sẽ đơm hoa. Cây lớn... em sẽ hái những "trái yêu" đem treo và nâng niu nó. Hệt như những trái tim em vẽ và treo trên top banner của blog em. Em chợt nhận ra rằng: Không có gì lớn không bắt đầu từ ươm mầm... Vậy từ bây giờ... Em sẽ tìm.... và sẽ học cách ươm mầm hạt yêu. ............................???
Gửi thương yêu Vân Lam Gửi thương yêu Anh à, Em đã thức cả đêm để viết cái này cho anh giữa tiếng ve sầu râm ran và cơn gió nửa vời chờ chực quanh nhà. Bóng đêm dày đặc nhưng nhẹ thênh, nhẹ đến nỗi em có thể cảm nhận tiếng anh thở dài to như cơn bão khi nghe lại đoạn "voice chat" chúng ta vừa nói cùng nhau. Có thể anh đã không làm em thích thành phố anh đang sống. Nó khô cằn về mọi thứ! Từ cảnh vật, đến con người và suy nghĩ của họ cũng thế. Có thể anh đã không làm em thích nơi mà người ta có thể mua được 4 vợ, và phụ nữ thì "được đối đãi" như cỏ rác. Có thể anh đã không làm em thích khi nghĩ đến việc mỗi ngày nơi ấy, ta phải bịt tai để khỏi nghe tiếng cầu kinh đến 8 lần và thịt heo, rượu, luyến ái chốn đông người là điều cấm kị! Nhưng có biết không anh, vượt xa tất cả những thứ vặt vãnh ấy, anh đã làm được điều lớn lao hơn: làm cho em yêu anh! Yêu anh đến nồng nàn! Yêu anh đến tha thiết! Và như thế, có thể rồi anh sẽ làm em thích sống ở thành phố "quái dị, xấu xí" ấy cùng với anh! Em yêu anh... Nếu em từng ước mơ một người đàn ông khôi ngô, biết hiếu thuận, biết suy nghĩ, biết vun đắp đời sống tinh thần theo từng nhịp biến chuyển của cuộc sống, biết giẫm đạp qua những gian khó để vươn lên bằng chính tài năng, niềm tin và nghị lực của bản thân thì em... đã tìm thấy anh. Nếu em từng khao khát một người đàn ông biết yêu em chân thành, có thể lắng nghe em bất cứ lúc nào em cần, có thể điềm tĩnh mỗi khi em lên cơn "đồng bóng", có thể chia sẻ mọi niềm vui và có thể lẳng lặng ngồi nghe em khóc thì em... đã tìm thấy anh. Ngay cả khi em từng nghĩ đến một người đàn ông tuấn tú với đôi môi gợi tình. Ngông nghênh nhìn đời và rong chơi giữa đời như lãng tử. Kẻ luôn mang trên khuôn mặt nụ cười nhếch mép mỗi khi nhìn thiên hạ "tán" nhau. Chàng có thể quay cuồng cùng em trong quán bia hơi hay sàn nhảy, chỉ để nói cùng nhau những điều "bẩn thỉu" của cuộc sống này, những điều "bất khả kháng" trong lối sống xô bồ tạp nhạm chung quanh chúng ta thì em cũng đã... tìm thấy anh! Thế nên anh ạ, dù anh đôi lúc không hoàn hảo với tính cách thoạt nhìn có vẻ đa tình, tính khí gia trưởng, độc đoán hay những lời nói "bông đùa phổi bò" và một lối sống giản dị xuề xòa khác xa em, thì chúng cũng không còn đủ sức làm em lay chuyển nữa rồi! Em yêu anh... Và em nhớ anh... Nhớ những ngày Hà Nội trái gió, ran rát nóng vào ban trưa, em lười dậy sớm... và rúc đầu vào ngực anh để nghe mùi đàn ông từ anh tỏa ra ngây ngất. Anh chỉ đợi thế, cuộn tròn em trong đôi tay rắn chắc. Nhớ những đêm Hà Nội se se lạnh, em phong phanh với chiếc áo cộc tay. Anh nhường lại em áo khoác jeans to đùng mà với em nó như một chiếc chăn nhỏ. Nhưng rồi sau đó, em lại trao nó cho anh vì em thích cảm giác ngồi phía sau anh, bỏ tay vào túi áo anh, ôm anh thật chặt và ngả đầu lên lưng anh thì thầm... Em nhớ chiếc Viva, kính chiếu hậu vỡ mất một nửa nhưng đã đèo chúng ta qua bao nẻo đường Hà Thành. Những nơi ấy chắc còn đọng lại ánh mắt nồng nàn của anh và tiếng cười lanh lảnh của em? Em nhớ một chiều lộng gió, anh chở em xuyên qua cầu Chương Dương để nhìn thấy nó xấu bẩn vì bụi đường và tắt nghẽn giao thông. Nhưng em vẫn yêu nó lắm. Yêu cả đoạn đường dài từ Hà Nội về Bắc Ninh. Yêu cả chị và Dương...! Em nhớ Văn Miếu, nhớ Hồ Gươm, nhớ những quán rượu dân tộc, nhớ những quán cơm và quán cà phê muộn, nhớ cả bánh khúc anh mua vội lúc nửa đêm chúng ta mớm nhau ăn và cười khúc khích với những câu chuyện "tầm phào" anh kể... Em nhớ anh... Nhớ những ngày Sài Gòn loang loáng nắng bụi, chẳng có cơn gió nào lách thân nổi qua các tòa nhà cao tầng và dòng xe, người dày đặc. Thế mà có hai kẻ thong dong lách thân đi bộ dọc đường Lê Lợi, vòng qua Nguyễn Huệ... Mồm nhai kẹo cao su, thi thoảng len lén hôn nhau thật nhanh chẳng để kẻ đi đường kịp nhìn thấy. Nhớ lần đầu nghe anh hát mà em giật cả mình vì thích thú! Nhớ... Nhớ An Đông plaza, nơi chúng ta đi đến nhừ chân mới chọn được cặp nhẫn ưng ý. Anh bảo đến giờ anh vẫn đeo, ngay cả khi ngủ. Với em, nó quý hơn bất cứ thứ gì em đang có trong người... Em thật sự nhớ anh, nhớ những đêm anh nằm ngoan như chú mèo mệt mỏi , tay vòng qua ôm em và nghe em đọc sách. Anh gửi em những bức ảnh về căn nhà anh đang sống, em nhìn thấy hình chúng ta treo đầy phòng, em không khỏi chạnh lòng mà òa khóc... Người ta bảo: rồi sẽ có lúc ta đủ tin yêu để có thể nghĩ đến việc gắn bó cả đời cùng ai đó mà bất chấp gian nan khổ nhọc. Bây giờ thì em đã tin là thật. Bởi có lẽ, đó là lúc ta thấy rằng sẽ vô nghĩa biết bao nếu quãng đường còn lại thiếu vắng một người! Nên anh ạ, hãy tin em, tin anh và tin vào tình yêu chúng ta dù đoạn đường phía trước có lắm gian khó. Những khi mệt mỏi, anh nhớ ngả người lên ghế sofa, nghe nhạc và nghĩ đến ước mơ chúng ta từng có khi bên nhau. Đó là một ngôi nhà tươm tất, ngăn nắp. Nơi chúng ta sẽ có Vũ Lam Hà, Vũ Lam Hải... hay vài ba đứa nữa mà em chưa kịp nghĩ ra tên. Chúng sẽ quấn lấy cổ anh mỗi khi anh đi làm về và ríu rít hỏi: "Bố ơi, bố mệt không?". Em sẽ đứng từ xa nhìn bố con anh mà cười mãn nguyện. Chúng ta sẽ cùng nuôi chúng lớn lên trong đủ đầy và hạnh phúc... "Mất cả đời ta đi tìm hạnh phúc, chỉ để hiểu rằng đó là những điều giản dị quanh ta..." Em mong thương yêu em gửi vào đây sẽ giúp cơn stress của anh qua mau. Anh sẽ yên lòng chu toàn mọi việc và mau về với em. Dù có chuyện gì, em vẫn kiên trì ở đây đợi anh. Dù có chuyện gì và bao ngày dài nữa trôi qua, em có thể thương nhớ anh đến khóc sưng cả mắt thì hãy cũng về với em. Cho em được cảm giác có anh. Cho em được theo anh và đợi chờ anh mang em đi hết "Mùa Thương Yêu" của cuộc đời. Hãy nắm chặt tay em, vì em chỉ thuộc về anh! (Vân Lam - Vỡ tung vì thương nhớ)
Viết cho Mưa Hồi ấy, em không ưa mưa. Cơn mưa nào đối với em cũng đáng ghét vì em chẳng thể lang thang đi đâu được. Nếu có lết đi, những giọt nước cũng sẽ tạt vào má em đau rát, khiến đôi mắt kính nhòe đi, chẳng còn nhận biết được đường... Do Dzun Nếu nằm nhà nhìn những cơn mưa ấy, em lại càng ghét hơn, vì những lúc như thế, em thấy một nỗi buồn vô cớ xâm chiếm hồn. Và em gặp Mưa vào một ngày đầu tháng 11 nhỉ? Em ghét Mưa như một điều gì đó rất hiển nhiên. Gặp là ghét, không cần nói nhiều... Em càng ghét Mưa thậm tệ hơn khi Mưa không giống như những cơn mưa khác. Những cơn mưa kia đến và đi bất chợt, để lại cho em cảm giác ghét nhưng quên nhanh chóng. Còn Mưa, Mưa gây cho em cảm giác khác... ừ thì vẫn là ghét, nhưng lại xen chút gì đó lạ lùng, thân quen rồi về nhà thì suy nghĩ miên man... Cái ngày đầu tháng 11 ấy, trong lòng em đã chửi rủa Mưa thậm tệ: "Mưa gì vô duyên, lãng xẹt, đang chuẩn bị vào mùa đông mà mưa. Bộ mưa cả mùa hè không mệt hay sao mà giờ lại kiếm chuyện mưa tiếp... Đáng ghét!". Đấy, chửi Mưa thậm tệ là thế nhưng em vẫn chạy xe bon bon đến gặp Mưa. Chả phải em muốn gặp Mưa để lấy cho bằng được món quà Mưa rong chơi nơi nào ấy đem về. Cũng chả phải em bắt đầu thích Mưa... mà chỉ vì em đang muốn thách thức với Mưa. Em nghĩ Mưa cũng như bao cơn mưa khác, có "dầm" với Mưa cả buổi tối thì Mưa cũng chả "xi-nhê" gì với em (vì em vốn bản lĩnh với những kẻ em ghét mà)... Ấy mà em lại lầm. Nhìn cái cách Mưa đợi em tối hôm ấy, thì em đã bị Mưa đánh gục mất rồi... Em từng nghĩ, nếu Mưa là mưa thì em sẽ là nắng, vì em và Mưa có ưa gì nhau đâu, lúc nào cũng cãi nhau, luôn canh me, rình mò mọi lời nói của nhau để xỉa xói, móc khóe... vậy mới vừa lòng hả dạ. Ngày nào không làm thế chắc cả hai sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Lần ấy, trong lúc đang xỉa xói nhau (chuyện thường ngày vốn dĩ vẫn thế), bực mình quá em đã nói thẳng với Mưa là nơi nào có Mưa thì sẽ không có em (điều này là đúng với quy luật tự nhiên. Mưa và nắng sao đi chung được). Ấy vậy mà Mưa lại độp vào mặt em bằng cách tuyên bố nơi nào có em nhất định Mưa sẽ xuất hiện. Đấy, người đâu mà trơ trẽn, vô duyên đến thế là cùng. Em ghét Mưa thậm tệ. Ghét Mưa là thế nhưng em lại hay nhớ Mưa. Những lúc ngồi một mình nghĩ về cái kiểu ăn nói độp vào mặt em, em lại bật cười. Em thấy Mưa cũng dí dỏm và đáng yêu ấy chứ. Những lúc nói chuyện với Mưa, đâu phải chỉ có xỉa xói nhau. Vẫn có những lúc hai đứa nói về quan điểm sống và mọi thứ xung quanh. Em thấy Mưa chia sẻ mọi chuyện thật thú vị, còn em giống như một con ngốc, nông cạn, kém hiểu biết, nhìn cuộc sống cứ màu hồng mãi và mong mình cũng sẽ là một chấm hồng của cuộc đời. Em chợt nghĩ "mưa và nắng có thể... được chăng?" Và rồi em "cảm" Mưa thật sự. Em bắt đầu yêu Mưa, đi dưới Mưa em không còn thấy ghét, khó chịu hay bực bội như xưa nữa... Em mong chờ những ngày Mưa đến. Em hạnh phúc đến bất ngờ khi Mưa nói yêu em. Em như con bé ngờ nghệch... ngây thơ đến lạ... trước tình yêu của Mưa. Em yêu tất cả những gì thuộc về Mưa. Em thích ngắm nhìn Mưa vì ở nơi Mưa có sức hút lạ lắm. Em muốn được hôn Mưa vì Mưa có những giọt nước mát lạnh và ngọt ngào như thể em đang nhấm nháp một ly kem vào giữa mùa đông lạnh giá ấy. Em muốn được ở bên Mưa chỉ để nghe Mưa nói về Mưa và những nơi Mưa đã đi qua. Em muốn ngày nào Mưa cũng sẽ nói yêu em, vì ngày nào Mưa không nói ba chữ ấy là ngày đó em lại suy nghĩ miên man và cho rằng Mưa quên mất em để chạy theo một cơn gió ngộ nghĩnh nào đấy. (dù trong lòng em biết thừa Mưa chỉ đang bận việc). Em muốn Mưa lúc nào cũng nghĩ và nhớ về em vì như vậy hình ảnh của em mới thật sự khắc sâu trong tim Mưa. Có như thế em mới thật sự an tâm để Mưa tạm xa em đi đến những nơi khác - những nơi cũng cần có Mưa để làm tươi trẻ thêm sức sống. Và ngày Mưa trở về, Mưa vẫn là Mưa của riêng em chứ không phải của ai khác. Em còn muốn nhiều, nhiều hơn thế nhưng em sợ... Nếu Mưa biết được tất cả những điều em muốn, chắc Mưa bỏ của chạy lấy người luôn quá. Nói vậy thôi nhưng em biết Mưa sẽ làm tất cả những điều em muốn, phải không Mưa? Mà Mưa này, em biết, trong mắt Mưa, em vẫn là một con bé chưa chín chắn trong tình cảm. Mưa sợ Mưa trao cho em tình cảm nhiều rồi đến một lúc nào đó khi đủ chín chắn, em sẽ lại quên Mưa như quên những cơn mưa khác. Nhưng, em 23 tuổi, chưa đủ lớn để chín chắn nhưng cũng không còn nhỏ để không thể hiểu mình đang yêu Mưa và muốn được ở bên Mưa... chỉ một mình Mưa mà thôi. Vì thế, Mưa nhất định phải tin em... Mưa nhé.
Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ ngày mới gặp anh trên mạng. Thuở đó, mùa mưa mới vừa đến, còn tôi thì mới biết truy cập Internet. Những cuộc trò chuyện trên mạng đã làm tôi cảm thấy gần gũi anh hơn. Mỗi sáng, sau khi thức giấc, công việc đầu tiên tôi làm là kết nối Internet, đánh thức anh bằng phím Ctr + G, BUZZ anh một cái rồi hét toáng "Dậy thôi, sáng rồi". Anh cười và trả lời bằng một cú BUZZ tương tự "Dậy rồi". Thời gian cứ thế trôi qua. Lần nào gặp anh Offline, tôi cũng BUZZ anh một cái vào sườn và nói "Nhìn anh offline ngộ hơn online nhiều". Rồi chuyện gặp nhau online và offline ngày càng thường xuyên nhưng tôi vẫn không bỏ thói quen BUZZ anh mỗi sáng. Mỗi lần thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi thấy thật dễ chịu. Ba năm sau ngày chúng tôi gặp nhau, anh chuyển về công tác ở tỉnh. Mỗi sáng dù không còn thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi vẫn BUZZ anh một cái. Mỗi lần ở tỉnh về offline với tôi, anh đều BUZZ tôi một cái vào trán "Em làm tràn cái offline list của anh đó". Thế rồi, có một ngày, người thân của anh báo với tôi rằng không bao giờ anh có thể online được nữa. Anh đã mãi mãi offline!!! Tôi nhận tin đó, trong lòng bàng hoàng. Tôi bỏ thói quen online mỗi sáng khi vừa tỉnh giấc để rồi BUZZ anh, gọi anh thức nữa, anh đang yên giấc mà. Sáng ấy, đúng vào ngày kỷ niệm chúng tôi biết nhau, tôi đang online, chuẩn bị BUZZ anh như cách tưởng niệm người đã khuất thì bỗng nhiên tên anh trong danh sách bạn bè đang online sáng lên. Tim tôi muốn ngừng đập thì anh BUZZ tôi "Tuy anh không còn có thể online để trò chuyện với em như trước nữa nhưng anh vẫn muốn nhắc em: Dậy đi em!". Kèm theo cú BUZZ đó là một thông báo nho nhỏ cho biết là dịch vụ nhắn tin theo lịch. Tôi đã khóc cho anh, cho tôi và cho những buổi sáng online gọi nhau thức dậy.
Ngày xửa ngày xưa khi đất trời vẫn còn chưa phân rõ ranh giới . Có một đôi tình nhân yêu nhau say đắm. Người con gái tên là mặt trăng và người con trai tên là mặt trời . Một hôm mặt trời nói với mặt trăng : " Em à , chúng ta cứ ở bên nhau mãi thế này có vẻ như không ổn lắm . Chúng ta thử xa nhau một lần xem sao . Hôm nay anh sẽ đi sang dãy núi bên kia . Anh hứa với em rằng tối nay anh lại về." Thế rồi mặt trời ra đi . Mặt trăng ở nhà chờ đợi . Một ngày đối với mặt trăng như quá dài rỗi phút chốc nàng không còn kiên nhẫn được nữa . Nàng quyết đinh ra khỏi nhà đi tìm lấy mặt trời . Nhưng khi nàng vừa ra khỏi nhà thì cũng là lúc mặt trời trở về . Không thấy người mình yêu ở nhà mặt trời lo lắng hơn bao giờ hết . Chàng biết làm gì đây ? Mặt trời đành ở nhà đợi người yêu của mình trở về . Và hình như cũng như Mặt Trăng chàng cũng không đủ kiên nhẫn để đợi . Chàng nghĩ rằng có thể Mặt Trăng đã đi sang dãy núi bên kia để tìm chàng . Thế rồi chàng cất bước ra đi . Lúc chàng đi cũng chính là lúc Mặt Trăng xinh đẹp về tới nhà .... và cứ như vậy Mặt Trăng và Mặt Trời vẫn đi tìm nhau từ ngày này sang ngày khác và có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ tìm được nhau nữa. Tình yêu là vậy đấy , nhiều lúc tình yêu rất cần có những khoảng cách . Nhưng hơn hết tình yêu cần sự kiên nhẫn . Cuộc sống không đơn giản chỉ có tình yêu , cuộc sống còn có nhiều khó khăn thử thách . Hãy tin tưởng vào người bạn yêu thương và cùng nhau vượt qua những khó khăn thử thách đó . Khi đó bạn mới biết thế nào là tình yêu thực sự.