40 năm, Em vẫn đợi Anh về

Discussion in 'Những câu chuyện tình yêu.' started by Mr.Minh, Sep 30, 2010.

  1. Mr.Minh Thành viên chăm ngoan

    Sau hơn 40 năm kể từ khi chia tay người yêu lên đường đi chiến đấu, chị vẫn chờ đợi anh. Dù rằng, đơn vị đã báo tử anh từ rất lâu. Với chị, đó không phải là ảo tưởng mà là niệm khúc mãi mãi cho một tình yêu son sắt...

    Khi miền Nam tha thiết gọi...

    Chàng sinh viên Đỗ Minh Khanh sinh ra và lớn lên nơi đồng quê chiêm trũng, ven biển thuộc huyện Xuân Trường (Nam Định). Là anh cả của 7 người em trong trong gia đình, nên ngay từ nhỏ Khanh đã phải làm lụng vất vả cùng cha mẹ nuôi các em. Cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn nhưng bù lại, anh luôn ngoan ngoãn, chăm học và thương cha mẹ, thương các em. Nhà nghèo, miếng cơm nhường em, củ khoai, củ sắn đã nuôi anh trở thành một chàng trai cao lớn, khỏe mạnh, có nước da trắng hồng và nụ cười thật hiền.
    Với ước mơ được đem trí tuệ, sức trẻ để xây dựng đất nước, tốt nghiệp cấp 3 (nay là THPT), anh thi đỗ vào Trường Trung học Hóa chất Lâm Thao (Phú Thọ). Gần 3 năm là sinh viên Khoa Hóa chất, anh luôn đạt thành tích cao trong học tập, được bạn bè quý mến.

    Cuối năm 1971, khi Khanh sắp tốt nghiệp ra trường cũng là lúc giặc Mỹ cố vùng vẫy tìm kiếm một thắng lợi quân sự để tìm lối thoát trong cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam. Lệnh tổng động viên được ban bố và thông báo đến tất cả các trường đại học, cao đẳng, trung học và các địa phương trong cả nước. Là một sinh viên gương mẫu, mang trong tim bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ, Đỗ Minh Khanh viết đơn tình nguyện lên đường chiến đấu. Anh nhập ngũ tháng 9-1971.

    [IMG]
    Liệt sĩ Đỗ Minh Khanh.


    Khi viết đơn tình nguyện nhập ngũ, Khanh đã có người yêu. Đó là nữ sinh Lê Thị Hồng Nhi, người cùng quê, học chung một lớp với anh. Hồng Nhi lúc ấy là “hoa khôi” của lớp. Cô gái duyên dáng ấy có nước da trắng ngần, gương mặt rạng ngời, mái tóc dài đen óng, đôi mắt đen láy sáng thông minh... Cô gái là niềm mơ ước, khát khao của biết bao chàng trai cùng trang lứa ấy đã trao trọn trái tim mình cho người bạn trai đồng hương Đỗ Minh Khanh. Tình yêu của anh chị thật đẹp, gắn bó với những kỷ niệm sâu sắc của thời sinh viên.

    Đợi anh về!

    Mặt trận Quảng Trị đầu năm 1972 rất cam go và khốc liệt. Giặc Mỹ giội xuống hàng chục vạn tấn bom đạn nhằm cày xới cả cây cỏ, làm cho mảnh đất Quảng Trị bị băm vụn tơi tả. Đơn vị của Khanh được điều động hành quân cấp tốc vào chiến trường. Chàng sinh viên gác sách bút, vai ba lô, ôm súng bước vào cuộc chiến đấu kiên cường. Đơn vị anh nằm trong đội hình chiến đấu của cấp trên trực tiếp bảo vệ Thành cổ và thị xã Quảng Trị.

    Cuối năm 1972, dưới mưa bom bão đạn ác liệt của kẻ thù, anh và đồng đội đã dũng cảm chiến đấu bảo vệ từng tấc đất. Trong một trận chiến đấu, màn bom giặc Mỹ đã trùm lên hướng của đơn vị anh. Cả tiểu đội anh đã anh dũng hy sinh trong trận chiến đấu đó. Tròn một năm kể từ ngày anh nhập ngũ, gia đình bàng hoàng nhận giấy báo tử: Liệt sĩ Đỗ Minh Khanh, hy sinh ngày 8-9-1972.

    Khi anh nhập ngũ cũng là thời điểm lớp học của anh chị sắp tốt nghiệp ra trường. Chia tay anh lên đường chiến đấu, chị đã hứa với lòng mình sẽ đạt kết quả cao trong kỳ tốt nghiệp và quyết tâm đợi anh trở về trong ngày đất nước toàn thắng. Trong thư gửi cho em trai của anh Khanh, chị tâm sự: “Nghe theo tiếng gọi của Tổ quốc, anh Khanh và chị đã phải chia tay nhau khi tình yêu vừa chớm nở. Người đi, người ở đều có một hy vọng lớn lao, hẹn ngày sum họp khi chiến thắng trở về”.
    Thế nhưng, anh đã mãi mãi ra đi không trở về khi vừa tròn 20 tuổi. Chị đã đau khổ và khóc rất nhiều khi biết tin anh hy sinh. “Giặc Mỹ đã dã man cướp đi của chị tình yêu chân chính” - thư chị viết như vậy. Dù thế, chị vẫn đợi, vẫn chờ anh. Biết đâu...? Một câu hỏi lửng cũng là một lời cầu nguyện. Chị mong cho có một phép màu nào đó, người chị yêu dấu sẽ trở về.
    Niềm mong mỏi về phép màu của chị kéo cho đến ngày đất nước hoàn toàn giải phóng. Anh không trở về! Chị đau khổ, trong nhiều đêm, dòng nước mắt nghẹn ngào ướt tấm gối nhỏ! Chị viết trong nhật ký: “Tổn thất lớn lao của tình cảm, nỗi thương xót người bạn, người đồng chí đã hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp cách mạng, để đổi lấy thắng lợi huy hoàng cho cả dân tộc hôm nay. Càng vui bao nhiêu thì lòng em càng héo mòn theo tháng ngày...”. Tình yêu chân thành và sâu nặng đã động viên chị, để chị có đủ sức mạnh và nghị lực tiếp tục sống và công tác.

    Sau ngày đất nước hoàn toàn giải phóng, một người bạn đã nói với chị: Đúng là anh còn sống nhưng đang sống với vợ con ở nước ngoài. Chị phân vân, trăn trở và hy vọng. Chị từng thầm khấn: Nếu còn sống, anh hãy trở về đi. Dẫu rằng anh đã có người khác thì em cũng vui vì lời ước nguyện của em là đúng.

    Vậy là... Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Tuổi thanh xuân của chị cũng mải miết trôi qua theo năm tháng. Từ khi tốt nghiệp ra trường, chị công tác tại Nhà máy phân đạm Hà Bắc (nay là Bắc Giang). Đã có nhiều người đến ngỏ ý với chị nhưng chị đều từ chối. Chị tìm niềm vui và giấu nỗi nhớ trong công việc hằng ngày. Tóc chị điểm bạc, chị đã sống với bao nỗi ưu tư, day dứt cho đến ngày được nghỉ hưu. Hiện nay, chị đang ở trong một căn phòng nhỏ của khu tập thể của nhà máy.

    Hơn 40 năm qua, chị đã yêu anh và chờ đợi. Chị đợi chờ trong cả hy vọng và tuyệt vọng. Chị đã vắt cạn dòng nước mắt trong nhiều ngày đêm thương nhớ anh... Vừa qua, chị tìm về quê, đến nhà anh thắp cho anh nén hương. Nhìn tấm ảnh thờ người chiến sĩ ấy chụp trong ngày đầu mặc quân phục, chị nghẹn ngào nức nở. Khói hương nghi ngút quyện vào không gian, tan biến vào đất trời mùa hạ...




    Nguồn: ST
    Cloud, glass, Sprite and 4 others like this.
  2. toptenbk Thành viên

    ...Một câu chuyện thật cảm động...Người con gái đã "hy sinh" vì tình yêu và niềm tin của chính trái tim nồng nàn thủy chung của mình, trong khi người con trai đã hy sinh vì bình yên của Tổ quốc..
    [zingmp3]Yi9hOS9iYTk2NTYzMWYyMDE2ZTZkZDI2M2JhZTkxODFlMmExOS5cUIbaBmUsICDN8TmUsICO5YSBYdmUsICOiWeBnxOU1VUIFRow6FpIELhdUngqNvInagaMEfGZhWeBHNl[/zingmp3]

Share This Page