Và men nồng đã lắng Và rượu đỏ đã tan Và giường êm rộng đón Em ơi!... Khép cửa kẻo đêm tàn Nhan sắc và hương tình Như ngàn sao lung linh Rực ngời trong rừng bụi Phòng bẩn nhưng... ấm tình Và ta chấp chới chết Trong hoan lạc ngút ngàn Và em say sưa sống Trong tay ta trụi trần. (Giắckơ Preve) Đỗ Thọ dịch
Đọc tên bài thơ lại cứ tưởng là Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ, ai dè không phải. Tên tác giả bài thơ đó là chi rứa babe? Còn đây là Bài ca ngất ngưởng của Nguyễn Công Trứ nì, post lên cho bà con tham khảo luôn. Lâu mới đọc lại, có nhìu câu khó hiểu quá trời, phải tìm đọc chú thích xong mới hiểu được Vũ trụ nội mạc phi phận sự Ông Hi Văn tài bộ đã vào lồng Khi Thủ khoa, khi Tham tán, khi Tổng đốc Đông Gồm thao lược đã nên tay ngất ngưởng Lúc bình Tây, cờ đại tướng Có khi về Phủ doãn Thừa Thiên Đô môn giải tổ chi niên Đạc ngựa bò vàng đeo ngất ngưởng Kìa núi nọ phau phau mây trắng Tay kiếm cung mà nên dạng từ bi Gót tiên theo đủng đỉnh một đôi dì Bụt cũng nực cười ông ngất ngưởng Được mất dương dương người tái thượng Khen chê phơi phới ngọn đông phong Khi ca, khi tửu, khi cắc, khi tùng Không Phật, không tiên, không vướng tục Chẳng Trái, Nhạc cũng vào phường Hàn, Phú Nghĩa vua tôi cho vẹn đạo sơ chung Trong triều ai ngất ngưởng như ông!