Bản tình ca

Thảo luận trong 'Truyện đọc' bắt đầu bởi Voi con, 1/12/08.

  1. Voi con Thành viên

    Nhẹ nhàng, lúc nào cũng nhẹ nhàng nhưng rất mực thiết tha.

    Đêm yêu thương
    Tác giả: Me Sao

    Đêm cuối thu se lạnh. Khu công viên nằm yên ả trong bóng tối. Mặt hồ đen thẫm, mênh mang. Tiếng sóng vỗ bờ như lời thì thầm yêu dấu. Từng đôi trai gái sánh vai trên lối đi, dưới những vòm cây san sát. Đêm bao dung và dịu ngọt. "Nơi này dường như chỉ dành cho những người yêu nhau...".

    Thương cười khe khẽ, ngả đầu vào vai anh tin cậy. Anh vuốt nhẹ mấy lọn tóc lòa xòa trên má Thương.

    - Em cười gì thế? Có chuyện vui à? Nói cho anh vui cùng nào?Thương ngước nhìn khuôn mặt của anh đang dịu dàng cúi xuống. Anh cao hơn Thương hẳn một cái đầu nên muốn nhìn thấy mặt anh Thương lại phải ngước lên. Cô tinh nghịch kéo mũi anh.

    - Vâng! Dễ chịu quá! Anh kể chuyện đi!

    - Lại anh kể, lần nào cũng anh kể à? Chả lẽ em không có chuyện gì để nói cho anh nghe sao?-Anh lườm cô, chẳng rõ là âu yếm hay trách móc.

    - Chỉ đi với anh là em thấy vui rồi. Em chẳng còn biết nói chuyện gì nữa cả-Thương thật thà.

    - Anh nhìn kìa, nhiều sao chưa!-Thương chăm chắm nhìn lên vòm trời bồng bềnh sao. Giữa thành phố ồn ào, thật hiếm khi được nhìn thấy cảnh tượng huyền ảo ấy. Thương chợt nhớ những đêm rất nhiều sao, hai mẹ con cùng ngồi lặng bên thềm. Thương thích những vòm đêm sao dát bạc, mẹ có vô số câu chuyện kỳ lạ về sao để kể cho Thương nghe. Trí tưởng tượng đưa Thương về những câu chuyện cổ tích xa xưa... Thương quên mất có anh ở bên.

    Anh châm lửa hút thuốc, khẽ thở dài. Mùi thuốc lá làm Thương khó chịu cô nhăn mũi:

    - Anh lại hút thuốc! Anh thừa biết là em không thích, thế mà anh cứ hút!

    - Anh xin lỗi! Anh lạnh...

    Thương nghẹn cả cô. Anh giụi tàn thuốc xuống cỏ. Những đốm lửa nhỏ xíu yếu ớt lóe lên rồi tắt lịm.
    Thương ngồi thừ mặt, cảm thấy cái lạnh lẽo đâu đây như luồn qua từng sợi tóc. Chỉ bên anh là ấm áp, Thương muồn ào vào lòng anh tìm sự chở che nhưng không dám. Thương kín đáo và ngại ngần. Anh rất gần ngay bên Thương, lúc nào cũng sẵn sàng mở rộng vòng tay để kéo Thương vào lòng. Thương cố dựng lên khoảng cách. Niềm mặc cảm bởi nỗi bất hạnh của mẹ làm Thương dè dặt. Một lời thì thầm kiêu căng và cố hữu vang lên: Đừng vội tin! Đừng yêu ai hết mình! Mẹ... Mẹ ơi!...

    Thương cắn môi, bứt nát từng ngọn cỏ ướt sương tội nghiệp. Bỗng Thương rùng mình, có cái gì buồn buồn lành lạnh trên cổ. Thương đưa tay sờ sờ.

    - á... Thương hét lên hãi hùng. Anh hất nhanh xuống đất một con sâu. Thương ôm choàng lấy anh, òa khóc. Nhịp tim anh rất gần, dồn dập. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt, siết mạnh đôi vai run rẩy của Thương.

    - Đừng sợ... Thương! Anh hất nó đi rồi mà...

    Anh thì thầm. Nước mắt Thương chan hòa, ướt đẫm ngực áo anh, không phải vì sợ sâu nữa.
    Sương xuống nhiều hơn, Thương so vai đứng dậy, vuốt lại mái tóc rối.

    - Mình về đi anh!

    - Ừ... Anh uể oải.

    Thương muốn nói với anh một điều gì đó thật thân ái. Một lời yêu thương, để từng đêm về cô không phải thao thức vì nuối tiếc, vì giận mình.

    Thương không sao nói được, lại vẫn ngồi im lặng sau lưng anh như bao lần.

    - Em ngồi gần lại một chút đi!.

    Thương nhích nhích lên, chạm vào tấm lưng to khỏe của anh.

    - Chỉ đặt tay lên hông anh cho gần gũi cũng không được sao?

    - Thôi... anh... người ta nhìn thấy, em ngại lắm!

    - Chúng mình yêu nhau cơ mà? Sao cái gì em cũng ngại và không dám thế?

    Anh lại thở dài. Thương sợ những cái thở dài thầm kín của anh.

    - Anh về nhé!

    - Chỉ thế thôi sao? Em không hẹn lần sau với anh à?

    - Thì...

    - Thứ bảy phải không?-Anh ngắt lời Thương-Thôi, anh về đây!

    Thương buồn bã nhìn anh quay xe. Cô lầm lũi đi vào ký túc xá. Tại sao mình lại như thế chứ? Không, mình yêu anh, mình phải làm sao đây?

    Lau vội những giọt nước mắt đang trào ra, Thương không muốn ai nhìn thấy mình khóc.

    - Lại giận nhau à? Yêu với đương như thế làm gì cho mệt chứ? Như tao đây này: tự do, hạnh phúc!-Vân "béo", cô bạn thân tốt bụng của Thương cao giọng-Mà sao người ta cũng yêu được mày cơ chứ...

    Đẹp, học giỏi. ừ mỗi tội như hoang đảo ấy. Phải cởi mở một chút chứ...

    - Thôi mà Vân, nói ầm lên thế cho mọi người cười à?

    - Cười hở mười cái răng! Tôi chỉ mong ai cũng cười được thôi, âu sầu như cô mệt lắm. Đi mà rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn kìa, 22 tuổi rồi đấy, chẳng có bé bỏng gì nữa đâu-Nó dí tay vào trán Thương, nguýt dài.

    - Mai mình về nhà. Nhớ mẹ quá Vân ạ!...

    - Ừ, về đi. đừng làm mẹ buồn đấy nhé. Chuẩn bị đồ đạc đi rồi mai về sớm.

    Thương về chuyến xe sớm nhất. Cô xuống bến lúc thị trấn bắt đầu tỉnh giấc. Từ đây đã nghe thấy tiếng sóng biển thì thầm. Sương nhè nhẹ, trong lành và dịu mát. Những người chở xe ôm ồn ào chen lấn nhận khách:

    - áo xanh... áo xanh...

    - Tóc ngắn... áo đen...

    Thương cố gắng chen xuống để khỏi bị túm áo kéo đi. Cô nhanh chóng thoát khỏi đám đông ồn ào nhốn nháo, phải lắc đầu nguầy nguậy để không bị mấy anh chàng chở xe ôm dai như đỉa bám theo.

    Thương đi bộ chầm chậm, cảm giác như xa nhà đã lâu lắm rồi. Một tháng kia mà. Thời gian ấy đủ để thấy những vạt hoa dại ven đường úa tàn, xơ xác...

    Có ai đó đã đi lấy bèo thật sớm, làm rơi những cánh bèo tấm li ti xanh ướt trên mặt đường đá dăm. Người đi đường lẻ tẻ, thưa thớt. Chủ nhật mà. Thương nghe rõ tiếng bước chân mình lạo xạo...
    Thương rẽ vào cái ngõ trúc quen thuộc. Chú mèo tam thể của Thương đang ngồi "rửa mặt" ngay lối đi. Thương bế bổng chú mèo xinh xắn:

    - Miu miu của chị, chóng lớn quá!

    - Mẹ ơi, con đã về! Thương vừa chạy vào sân vừa gọi ầm lên. Mẹ lúi húi đi từ vườn ra cười cười:

    - Sao con về sớm thế? Lại đi bộ à? ăn sáng chưa? Có đĩa xôi gấc bà vừa cho kìa, món con thích đấy. Thương vui vẻ sà đến bên đĩa xôi nhón một miếng.

    - Trời đất! Con gái lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy. Tay chân bụi bẩn thế kia. Ra rửa mặt đi Thương này!
    - Vâng! Con ra ngay đây mẹ ạ!

    Thương vục tay rửa mặt, nước mưa trong và mát.

    - Sao con không về từ hôm qua?

    - Con bận một chút mẹ ạ. Con nhớ mẹ quá nên sáng nay con về sớm mà.

    - Dạo này con gầy thế? Con thức khuya à? Mắt quầng hết cả lên kìa. Phải ăn uống đầy đủ nhé, đừng có mà "giữ eo" rồi ốm đấy!

    - Mẹ thật! Con làm gì có eo để giữ cơ chứ. Hôm nay mẹ có đi dạy thêm không ạ?

    - Không! Mẹ không dạy chủ nhật nữa.

    - Ôi, thích quá! Thế là mẹ ở nhà cả ngày à?Mẹ cho con ăn cua bể nhé?

    - Cái trán này là bướng lắm đấy!-Mẹ âu yếm gõ vào trán Thương. Mắt mẹ rạng người niềm vui...

    Thương thấy lòng mình lâng lâng vui sướng. ở bên mẹ, Thương luôn thấy sự yên bình. Thương chợt băn khoăn, có nên nói với mẹ về anh không? Mẹ có bằng lòng không nhỉ? Chắc là không đâu, mẹ bảo Thương hãy lo học cho tốt, đừng có nghĩ vội đến chuyện yêu đương... Thương lại thấy buồn... Mà hình như anh với Thương không hợp nhau. Hồi đầu anh chiều theo Thương mọi chuyện, còn bây giờ anh cứ thế nào ấy. Anh bảo Thương là người không có lập trường và anh buồn hơn trước, không hài hước, hóm hỉnh nữa. Tại sao lại như thế, Thương không hiểu nổi. Thương ít nói và lặng lẽ, còn anh cứ luôn mạnh mẽ và ưa khám phá. Có lẽ vì thế mà không hòa hợp chăng? Thương thở dài mà không hay mẹ đến bên từ lúc nào:

    - Sao con lại thở dài? Có chuyện gì vậy? Nói cho mẹ nghe đi Thương!

    Mẹ vuốt tóc Thương lo lắng. Đôi mắt vốn buồn thăm thẳm của mẹ như ngợp đầy bóng đêm...

    - Không... không có chuyện gì mẹ ạ-Thương lúng túng chống chế.

    - Đừng giấu mẹ! Nói xem mẹ có giúp được gì không nào?

    - Con... con không có chuyện gì mẹ ạ?-Thương không dám nhìn vào đôi mắt mẹ, cúi gằm mặt.

    Mẹ ngồi xuống bên Thương, nói nhẹ như hơi thở:

    - Con yêu rồi phải không? Mẹ cũng từng như thế mà... Con là người biết suy nghĩ. Nhưng con yếu đuối lắm... Mẹ không cấm đâu. 22 tuổi rồi. Con đã lớn và hãy tự biết quyết định. Mẹ sẽ chờ nghe con nói chuyện với mẹ. Con sẽ không chọn lầm người chứ, Thương?

    Thương ngỡ ngàng nhìn mẹ, nước mắt ứa ra nghèn nghẹn. Thương gục vào vai mẹ:

    - Mẹ! Con yêu mẹ... Con chỉ yêu mẹ thôi!

    - ừ, mẹ vui lắm. Con là niềm tin của mẹ. Đừng giận và hiểu lầm bố. Bố con là người tốt, rất tốt. Bố và mẹ có lý do để không thể chung sống nhưng vẫn luôn tôn trọng và nghĩ tốt về nhau. Mẹ không đau lòng vì điều đó, mẹ có con mà. Con phải kính trọng bố. Đừng nghĩ mẹ là người bất hạnh. Con lớn rồi! Hãy suy nghĩ và hãy nói với mẹ những lời nói tự tin, Thương nhé!

    - Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ! Mẹ đừng giận con nhé! Con sẽ suy nghĩ kỹ và khi nào con tự tin con sẽ nói với mẹ, mẹ nhé?

    Mẹ cười run run. Thương ôm lấy khuôn mặt mẹ. Mẹ là người phụ nữ đẹp. Mẹ luôn luôn mang cho Thương niềm tin và sức mạnh. Thương lớn rồi, Thương không thể mãi là cô bé con quen được chở che và yếu đuối...

    --o0o.--

    Thương hồi hộp quá khi thứ bảy lại đến. Thương bồn chồn nhìn đồng hồ. Chưa bao giờ anh trễ hẹn, chưa bao giờ Thương mong anh như thế này. 15 phút... 20 phút... 30 phút... Hay anh giận không đến nữa? Một nỗi xót xa, ân hận dâng lên. Thương cảm thấy mình cô đơn quá. Gương mặt đăm chiêu, với ánh mắt buồn buồn và thiêu đốt của anh cứ hiện lên rõ mồn một: "Em yêu anh thật lòng đấy chứ? Anh có cần cho cuộc sống của em hay không? Sao em cứ xa vời như thế? Có bao giờ em thấy mong anh đến cháy lòng không hả Thương? Chả lẽ tình yêu của chúng mình chỉ thế này thôi ư? Em chưa tin anh? Em chẳng bao giờ bộc lộ mình cả? Em cứ giữ kín mọi chuyện cho riêng mình. Tại sao em không sẻ chia niềm vui, nỗi buồn với anh? Tại sao? Thương? Trả lời anh đi? Anh chỉ yêu mình em! Biết không?...".

    Dòng người nối nhau chảy qua nhòe nhoẹt. Cô gái trẻ đẹp nào, gương mặt tràn trề hạnh phúc ngồi sau xe ôm chặt người yêu. Họ lướt qua Thương để lại làn gió lạnh. Chưa bao giờ Thương dành cho anh niềm vui ấy...
    Thế là anh không đến. Thương lại quay về phòng mình, nỗi trống trải ngập lòng. Vân đang ngồi chăm chú với sách vở. Thương lên tiếng thở dài hỏi bạn:

    - Không đi chơi à Vân?

    - Giận nhau thật à?Anh ấy không đến à?

    Thương lắc đầu chán nản:

    - ừ, có lẽ anh ấy bận. Tụi mình đi chơi đâu đi?

    - Thôi, xuống mà nghe điện đi. Anh ấy sắp gọi đấy!

    Thương chạy vội đến phòng điện thoại, mừng lo khấp khởi.

    - A lô! Phải Thương không? Anh đây!

    - Vâng, là em ạ!

    - Anh xin lỗi vì không kịp báo cho em. Cơ quan có việc, anh phải đi công tác gấp từ sớm, mai mới về được. Em rủ Vân đi chơi nhé!

    - Vâng... không sao đâu ạ...-Thương ấp úng.

    - Em có buồn không?

    - Không... ạ!

    Thương nghe tiếng anh thở dài qua máy. Im lặng... Tiếng anh khe khẽ:

    - Em nói đi? Sao im lặng thế? Anh rất nhớ em!

    - Dạ... em. Công việc của anh tốt cả chứ ạ? Mai anh về lúc nào?

    - ừ, cũng tốt, còn ngày mai nữa là xong. Anh phải đi tàu về buổi tối. Đón anh nhé?

    - Đón ư? Anh về chuyến nào?

    - 11 giờ đêm.

    - Ôi, không được đâu! Muộn thế làm sao em đi được!

    - Ừ, em không phải đón đâu! Muộn quá mà. Thôi nhé, chào em!

    Tiếng cúp máy đánh "cạch" vang lên khô khốc, lạnh lùng. Thương hụt hẫng buông máy, cố tươi tỉnh khi bước vào phòng, Vân nháy mắt:

    - Hết buồn rồi chứ? Đọc báo đi này. Còn tớ đi ngủ đây, thứ bảy mà, được phép đi ngủ sớm, Thương nhỉ?

    - Mình cũng đi ngủ luôn đây?

    - Sao thế? Một chuyện lạ có thật! Chẳng biết gió mùa đông bắc có về sớm không?

    Nó ngúc ngoắc cái đầu rồi lăn xuống giường. Hôm nay hai đứa ngủ chung. Một lúc sau Vân đã ngủ say. Thương cứ thao thức mãi, không ngủ được. Chuyến tàu đêm đi qua, ga ngay sau trường nên giường cứ rung lên theo nhịp tàu. Thương úp mặt xuống gối, bịt tai lại để không sao phải nghe tiếng còi tàu đang hú lên lanh lảnh, ráo riết. Cô lay Vân dậy.

    - Chuyện gì thế?... Vân ngái ngủ.

    - Dậy đi, Thương hỏi một tí thôi!

    - Chưa ngủ à? Nói mau đi, người ta đang díp cả mắt vào đây!

    - Nếu người yêu Vân về vào một chuyến tàu muộn thế này, Vân có đón không?

    - Đón chứ! Muộn hơn cũng đón! Nhưng chỉ tội chẳng có ai yêu tôi mà đón. Ngủ đi! Rõ là ngốc!

    Vân đã ngủ luôn được. Thương cố ru mình vào giấc ngủ mệt mỏi...

    --o0o--

    Thương giụi mắt mấy lần, không tin nổi vào mình nữa. Anh bước xuống sân ga, khoác vai một cô gái lạ hoắc. Họ cười vui vẻ với nhau, đi qua trước mặt cô. Thương gọi đến khản giọng mà anh không quay lại. Sân ga gắng hoe, chỉ có đêm tối bao bọc. Đèn hiệu sáng xanh đỏ như ma trơi. Những dòng đường ray, những đoàn tàu đen xì như một lũ rắn khổng lồ gầm gừ, đe dọa... Thương hoảng hốt chạy theo anh mà không nổi, dường như có bàn tay vô hình nào đó kéo Thương lại.

    - Đợi em! Đợi em... với... ới!...

    - Thương! Thương! Nằm mơ à?

    Thương choàng tỉnh vì cái đập vào vai của Vân. Nước mắt vẫn đầm đìa, tức tưởi.

    Thương vừa khóc, vừa cười:

    - Chỉ là một cơn ác mộng, Vân ơi, mình sẽ đi đón anh ấy!

    - Nói gì thế? 7 giờ sáng rồi đấy! Con gái "ăn trưa ngủ ngày", ế mất thôi.

    Thương nhảy chân sáo đến bên cửa sổ. Nắng sớm còn ướt sương ùa vào phòng rười rượi.

    - Anh sẽ rất vui! Mình sẽ đi! Nhất định là như thế! Thương nói lầm thầm, niềm vui len lỏi, Thương quay lại cười thật tươi với Vân. Nó cứ tròn mắt nhìn Thương từ đầu đến chân:

    - Thần sầu của tôi, mi có bị làm sao không đấy?

    - Có, bị vui! Rửa mặt rồi đi ăn sáng. Có hàng bún ốc mới mở ngon lắm, thèm không? Thương sẽ chiêu đãi!

    - Amen! Chủ nhật không buồn! Vân cười giòn giã, đôi má phinh phính, đỏ ửng nhìn chỉ muốn cắn.

    --o0o--

    Thương phát run lên vì hồi hộp. Thương hít thở thật sâu để trấn tĩnh. Đèn báo tàu sắp về nhấp nháy, sân ga đẹp kỳ ảo. Hương hoa sữa nồng nàn làm sao. Tàu sắp về! Người đưa tiễn hối hả ào về phía sân ke bên dòng ray. Tiếng còi tàu mỗi lúc một gần, vang vọng. Thương đặt tay lên nơi có trái tim bé nhỏ đang đổ dồn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Thương đứng khuất dưới bóng cây hoa sữa nhìn ra.

    Đoàn tàu lừng lững vào ga, xả hơi hãm phanh ken két rồi dừng hẳn... Người trong các toa nhốn nháo. Anh bước xuống sau cùng. Bình thản. Chậm chạp. Anh lơ đễnh bước qua phía Thương, vẻ mặt bâng khuâng tìm kiếm. Không trốn được nữa, Thương chạy ào đến bên anh:

    - Anh! Em đây!

    - Anh biết thế nào em cũng đón anh mà. Cảm ơn em! Anh mừng lắm! Anh ôm Thương đến nghẹt thở, thì thầm vỗ về...

    - Đừng khóc nữa Thương!

    - Em xin lỗi... Đừng... giận em nhé!

    - Tàu đi rồi kìa! Tàu về có muộn không em?

    Thương mỉm cười lắc đầu nhè nhẹ. Con tàu khuất dần, tiếng còi lại vang lên thiết tha, rộn rã. Họ yên lặng đi bên nhau. Bàn tay khỏe mạnh, ấm áp của anh nắm chặt những ngón tay run rẩy lạnh cóng của Thương như truyền sức mạnh. Thương đang nghĩ đến mẹ. Mẹ sẽ không giận con phải không mẹ? Con lớn rồi mà...
    \^o^/ thích bài này.
  2. \^o^/ Thành Viên Danh Dự

    Uh, nhẹ nhàng...
    Và cứ thấy buồn man mác thế nào ấy, dù kết thúc có hậu
    :-<
    Đồng cảm trong tình yêu hả bé?
  3. Cường.pro Thành viên

    Uhm hay thật =D>@{;-. Nhưng dài quá, lần sau lấy những ý chính thôi nhé:x.
  4. Voi con Thành viên

    Nếu có thương ai đó thì đừng để người ta phải đợi lâu. Vì có thể họ sẽ đợi suốt cả cuộc đời.

    Lời nói muộn màng
    Không rõ tác giả

    Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ....

    - Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
    - Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
    Cả hai im lặng một lúc lâu
    - Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
    - Trò chơi gì cơ???
    - Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
    - .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
    - Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
    - Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
    - Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

    Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

    Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

    Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

    Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

    Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

    Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

    Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

    Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

    1h23
    - Em khát quá-Linh nói
    - Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
    - Mua cho em một chai nước khoáng đi

    1h45
    Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

    - Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em

    Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

    11h51 trưa
    Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
    - Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.

    Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

    Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!

    11h58
    Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

    Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!

    ****

    Truyện ngắn của người ta mà. Tớ đọc thấy hay hay nên copy lại thôi. Tình yêu của em không giống thế chị à, nên chị nói là đồng cảm thì em cũng không biết phải nói sao nữa. Trong tình yêu cũng cần phải nhẹ nhàng mà.
  5. Voi con Thành viên

    Hạnh phúc là gì? Dù cái thứ hạnh phúc đó có như thế nào thì xin đừng để vuột khỏi tầm tay...

    Mối tình đầu
    tác giả: không biết


    Giá phòng trọ ở bến xe miền Đông hôm ấy là hai mươi lăm ngàn. Đã hai giờ. Đêm nhờ nhờ sáng của mầu ánh trăng gần rằm. Họ đến, có lẽ là cặp gần cuối. Gã trai say lảo đảo. Cô bé đi trước lập cập mở cái bót đầm trả tiền. Thằng nhỏ dẫn phòng, chắc là con bà chủ, liếc trộm. Cô bé ngồi xuống đệm giường trắng một mầu khả nghi, bật quạt cây rồi nói trống không:
    - Tắm trước đi, xà bông nè.

    Hai mươi chín tuổi, Lê Mạnh Thái, kỹ sư phần mềm của Ngân hàng công thương lần thứ hai vào Sài Gòn. Anh đi cùng sếp mua hệ máy vi tính mới. Computer đang là thời thượng trong nghệ thuật trang trí nội thất. Lần trước mua cả dàn Olivetti đã được tín nhiệm. Ban giám đốc khen mầu sơn nhã. Tiền dư của thương vụ này dôi hơn. Sếp và anh đã thông minh. Bên bán máy rủ đi nhậu bia ôm. Đêm nhậu đó hơn hết năm triệu. Đêm nhậu đó, sếp say và làm trò khỉ. Đêm nhậu đó, giữa hai thùng Tiger và San Miguel, Thái đã gặp cô bé.
    Chàng trai tắm xong ngồi hút thuốc. Nước lạnh làm anh tỉnh rượu. Chai Hennessy lúc tàn bữa bị tính đắt khủng khiếp. Toilet không có cửa. Chỉ khẽ nghiêng người là thấy cô gái khỏa thân đang tắm.
    "Lúc ấy anh hơi run. Không bao giờ anh nghĩ em lại còn con gái. Sao em lại chọn anh. Bia ôm, lần đầu tiên anh uống. Theo em đến quán trọ đó, nếu không uống nhiều rượu chắc gì anh dám đi. Anh yêu em, bé của anh. Anh yêu em. Sài Gòn tạp nham. Sài Gòn trác táng. Giữa cái đô hội bẩn thỉu đó, em là sự trong trắng duy nhất còn sót lại. Em yêu, anh hạnh phúc".
    Khoảng bốn giờ gần sáng, cô bé tỉnh giấc. Cô quay sang bên. Chàng trai cũng không ngủ, lại hút thuốc. Cô bé quàng áo vào toilet.
    "Cứ uống Tiger là em đau bụng hoài mà".
    Chàng trai vẫn hút thuốc.
    "Em lạ thật".
    Không thấy cô gái trả lời.
    "Rồi anh sẽ nhớ em lắm"
    "Anh quên em ngay thôi"
    "Anh thấy em uống nhiều bia khủng khiếp"
    "Mấy lon cuối em toàn đổ vào xô đá"
    "Em làm ở đấy lâu chưa"
    "Hai tháng"
    Cô bé lại tắm. Vòi hoa sen tắc, cô dội nước ào ào. Cả người ướt lướt thướt, cô trườn vào chăn ôm chàng trai.
    “Anh tắt đèn đi"
    "Em sành thật"
    "Ôm thì em quen, nhưng làm như lúc nãy em đâu có quen".
    "Anh thương em".
    "Trong Nam kêu thương, ngoài Bắc kêu yêu, phải dậy không"
    Chàng trai cười. Suốt từ đầu đêm, đây là lần đầu tiên anh cười.
    "Khách chỗ em nhiều người Bắc không".
    "Cũng nhiều. Toàn như bọn anh làm cán bộ, tiêu tiền bạo hết biết".
    Im lặng. Đêm ngoại ô đen và nhiều gió. Cô gái đột nhiên khóc. Cứ vậy, nức nở trong gần một tiếng.
    "Mới ra ngoài Tết, cơ quan anh thật vắng. Hà Nội mưa phùn và anh nhớ nắng Sài Gòn. Hơn hết, anh nhớ em. Anh viết thư và một lần nữa lại chỉ là thông tin một chiều. Anh muốn có một bức hình mới chụp gần đây của em. Anh cũng định ghi cho em địa chỉ. Nhưng tạo cho em một hy vọng hão huyền để làm gì. Em đã nói với anh như vậy hôm hai đứa đang ăn lẩu mắm. Vậy thì, tất cả đều là phù phiếm, tất cả đều là dối trá. Duy nhất một điều hiển hiện thật. Anh yêu em".
    Cô bé bia ôm đọc thứ thư được đánh số 5. Vừa đọc vừa hút thuốc. Thói quen sau khi trở thành đàn bà. Cô ép lá thư vào ngực. Bảy tháng sau cô phải vào viện Chợ Rẫy làm phẫu thuật. Bốn giáo sư đầu ngành làm việc cật lực trong hai tiếng đồng hồ để vét từng con chữ gỉ xanh bám đầy tâm thất trái. Tiền viện phí rất đắt, nhưng vẫn phải mổ. Khách hàng khi say vò ngực cô. Chỗ đó bị đau và nhức.
    "Sao anh không uống nữa"
    "Anh nhìn em"
    "Bộ kỳ quá hả"
    “Cho đến giờ này anh vẫn chưa yêu ai"
    Thái siết chặt tay quanh người vợ. Cô ta bật tiếng rền rĩ. Thái nhổ thầm nước bọt ra sàn nhà, cái hôn đầy nước dãi tanh mùi son Pháp làm anh hết hứng. Vợ mới chả con.
    “Em đưa anh ra phi trường".
    "Thôi. Khỏi".
    "Anh sợ người ta nhìn thấy à"
    "Không".
    "Sao anh buồn thế"
    "Anh yêu em"
    "Yêu như đêm qua, nhé".
    Thái bật cười, khẽ nhìn đồng hồ. Cả một tuần hai người không rời nhau. Anh đã ba lần hỏi vay tiền sếp. Trưa uống bia rồi về khách sạn nghỉ. Chiều uống rượu tối kiếm nhà trọ ngủ. Anh và cô bé cuồng nhiệt bên nhau.
    “Hôm nay đổi đô bao nhiêu?"
    "Một không sáu hai".
    “Anh vặn bé volume đi”.
    "Lúc trưa em có qua chỗ ba không".
    “Đằng nào tối nay mà chẳng về ngoại".
    Bố vợ của Thái là một trong những quan chức đầu ngành. Khi cưới, Thái bị mang tiếng ghê gớm. Vợ vừa già vừa xấu. Nhà vợ đã giầu lại sang. Còn vợ Thái được tiếng. Chồng trẻ, học giỏi, đẹp giai. Một tay người Pháp nói “Hôn nhân không giống buôn bán. Trong buôn bán chỉ có một người bị lừa. Trong hôn nhân thì cả hai". Tuần trăng mật, Thái uống rượu suốt. Việc gì làm thì làm lấy lệ. Vợ Thái có bốn năm là sinh viên ở ký túc xá. Trường đại học cho nàng biết tất. Thượng tri thiên, hạ tường địa. Không gì không thông, không gì không hiểu. Bố vợ Thái lúc ấy mới chỉ là giám đốc ngân hàng tỉnh lẻ.
    "Anh mua lắm xổ số thế".
    "Chơi vui một chút".
    "Rượu chè, cờ bạc. Chỉ thiếu đàn bà là anh hoàn thiện".
    Đêm tân hôn. Hóa ra đạo đức không mặc quần là như vậy. Trước hôm cưới ba ngày Thái mới được hôn vợ. Nàng rùng mình. Sự trinh bạch gia công. Mẹ vợ Thái đi giầy nhung như muốn quẳng giầy đi. Cái thói quen chân đất từ thủa thôn nữ. Lúc đón dâu, nhà vợ Thái ép Thái sử dụng tất cả đội xe cơ quan.
    "Hôm nay là sinh nhật em và đêm qua anh mơ thấy em. Trong mơ anh say bét nhè. Có hai đứa mà uống hết cả thùng San Miguel. Rồi em khóc. Thôi, ngày vui không nói chuyện buồn. Anh chúc em sức khỏe và mọi chuyện như ý. Hôn em".
    Cô bé vừa đọc thư vừa nhìn mưa. Lá thư đánh số mười. Lá thư đánh số mười bốn. Gã trung niên ngoại quốc ngồi đối diện đọc tạp chí Far Eastern Economy. Giữa lá thư số sáu và số mười bốn, cô bé đã ngủ với hai mươi chín thằng đàn ông. Toàn là ở khách sạn. Giá buồng tối thiểu bốn mươi đô. Còn giá phòng trọ của bến xe miền Đông hôm ấy là hai mươi nhăm ngàn. Trời vẫn miên man mưa. Lạ thật, mưa Sài Gòn mưa suốt cả buổi.
    “Có khi tháng năm này anh lại được gặp em. Sài Gòn mùa mưa với những cơn mưa bất chợt. Em nhớ anh không. Anh nhớ em khủng khiếp. Nhớ từng phút. Một nỗi nhớ tiền định. Miếng cơm ngụm nước đều hóc nghẹn tên em. Gia đình ép anh lấy vợ. Hay em ra Bắc với anh".
    "Anh viết gì khuya vậy?"
    “Anh soạn bản cân đối cho cơ quan”.
    “Đừng vờ vịt, tôi biết rồi”.
    Thái đẩy bức thư tình đang viết dở vào sâu trong đống hồ sơ công tác. Ly bia đang uống bị cái chặn giấy gạt phải rơi xuống choang một tiếng rùng rợn. Vợ Thái mặc váy ngủ chồm dậy, cười khẩy. Thái châm thuốc. Thật hạnh phúc khi được ghè bất cứ cái gì vào mặt vợ.
    “Đồ chó, anh đểu như con chó”.
    Nàng giống bố nàng, khi cáu rất hay văng tục.
    “Tôi được hân hạnh đọc một bản cân đối của anh rồi”.
    Vợ Thái đọc thuộc lòng bức thư số mười một. Thái gạt tàn thuốc đúng chân mình. Đau buốt.
    “Nhục thật. Đấy lại là một con bia ôm. Nhục ơi là nhục".
    Thái muốn hét. Nhục nhất là tôi lấy phải cô. Cái mặt cô mà đi bán bia ôm là phương pháp hữu hiệu nhất để tiêu diệt tệ nạn này. Tất cả các quán đèn mờ đều phải sập tiệm. Chao ơi là cái mặt.
    "Mai tôi sẽ nói chuyện với ba".
    Một thoáng lạnh toát chạy ngang trán Thái:
    “Em điên rồi, em bình tĩnh đi".
    “Tôi nhất định sẽ nói chuyện với ba. Ông ấy mới cho anh đi Sài Gòn đã hỏng vậy, thế mà định cho anh đi Tây thì còn hỏng thế nào?".
    Thái bước lại gần vợ.
    "Em uống tí nước mát. Bình tĩnh đi em".
    "Không".
    "Anh xin em mà".
    Thái muốn khóc.
    "Anh ân hận quá".
    Vai Thái rung rung. Những giọt nước mắt rơi xám xanh sàn đá hoa trắng. Vợ anh sẽ tha thứ. Anh hôn vợ. Cô ấy sẽ tha thứ.
    “Anh phải đi xa. Rất xa và rất lâu. Nói cho oai, anh được biệt phái công tác dài hạn ở nước ngoài. Là Châu Âu, nhưng cụ thể nước nào anh chưa biết. Anh không muốn đi lắm. Cứ nghĩ đến chuyện anh và em lại buồn. Kỷ niệm toàn là kỷ niệm. Những kỷ niệm vời vợi vĩnh viễn không thành hiện thực".
    Sinh nhật hai mươi mốt tuổi, cô bé bia ôm một mình uống hết hai mươi mốt lon bia. Cô bé bia ôm một mình đọc hết hai mươi mốt bức thư tình. Hai mươi mốt bức thư tình đều không đề địa chỉ người gửi. Khi yêu, người ta hay quên.
  6. Voi con Thành viên

    Bàn tay của sự ấm áp và bao dung. Bàn tay của niềm tin và sức mạnh. Và một bàn tay tràn đầy niềm yêu thương. "Khi đại nạn đến, anh có nắm chặt bàn tay em không?"

    Anh có nắm tay em


    Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

    Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy.

    Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

    Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc ôtô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

    Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

    Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hy sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

    Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt họa, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

    Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể vượt qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

    Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...

    “Khi đại nạn đến,
    anh có thể nắm chặt tay em không?”
  7. Đ.T.T.G Thành viên


    Đó là lí do tại sao con người uôn cần đến một bàn tay để nắm lấy một bàn tay :)
  8. Voi con Thành viên

    Cái này mình chả biết tên của tác phẩm lẫn tác giả, hồi trước đi copy lung tung nên giờ mới thành ra thế.

    Bỗng nhiên có một buổi chiều rảnh rỗi và trống vắng đến vô lý theo kiểu ta đã lên lịch cho đủ 30 ngày trong tháng thì bỗng nhiên không hiểu sao lại nhẩy đâu thêm một ngày 31. Tan học tôi lơ ngơ xách cặp ra khỏi lớp, vô tình gặp Phong trước cổng trường đang huyên thuyên gì đấy với An – con bé có mái tóc dài và má lúm đồng tiền duyên chết người. Phong hét to “Phong bận, Vân cứ về trước nhé. Tôi tức đến ngạt thở. Bận đi chơi thì có. Nhưng chợt nhớ ra mình có quyền gì mà đòi ghen tuông cơ chứ, hơn nữa một người thông minh và kiêu hãnh ai lại làm trò ấy bao giờ! Tôi đành phải nở một nụ cười trưng diện, lạch xạch dắt xe ngang qua chỗ Phong “Ờ, Vân về. Bao giận dữ trút sạch xuống chiếc pédan. Tôi lầm lũi phóng qua các dãy phố, lòng chùng xuống. Trong gió, từng chiếc lá vàng khô xoay tròn theo một vũ điệu không tên.

    Tôi đọc trong cuốn sách “Tâm lý về tình yêu thấy người ta viết: “Hạnh phúc không tự nhiên đến mà con người phải đấu tranh để tự giành lấy. Kiểm điểm lại bản thân chợt nhận ra mình chưa bao giờ phải đấu tranh, đánh nhau cũng không. Gia đình chỉ có 3 người bố, mẹ và tôi. Hồi nhỏ tôi không phải giành đồ chơi với ai, cũng chẳng có ai để xích mích. Mọi thứ đều là của tôi. Đơn giản vậy thôi và Phong cũng thế. Tôi và nó chơi với nhau từ nhỏ. Bố mẹ Phong làm cùng cơ quan với bố tôi. Vậy mà bây giờ… Chỉ tại An. An phải biết nó là người đến sau. An phải hiểu Phong là của tôi chứ! Tôi bật dậy, loay hoay quay phải, quay trái trước gương rồi thở phào nhẹ nhõm. Xinh đẹp này, học giỏi này. Suy cho cùng thi An có điểm nào hơn được tôi cơ chứ? Hơn nữa tôi lại là người hiểu Phong nhất. Chuyện gì của nó tôi cũng biết. Ví dụ nhé, Phong thích mạ vàng, Phong thích đọc truyện trinh thám này, Phong thích… Giữa lúc hoan hỉ vì chiến thắng chợt nhớ hình ảnh buổi sáng trước cổng trường, tôi thắt người lại vì lo âu. Băn khoăn tự hỏi “Hay Phong thích An vì An có mái tóc dài?".

    Ờ, mà trong sách cũng viết: “Bạn hãy dịu dàng, hãy quan tâm đến người ấy. Bạn hãy ở cạnh người ấy lúc người ấy cô đơn…. Bất giác tôi đưa tay vuốt mái tóc tém ngang tai, cụt lủn bực bội. “Lắm chuyện! Thích tóc dài sao bọn con trai không tự nuôi tóc đi?.

    Mẹ se sẽ bước vào phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường:

    - Sao hôm nay Phong không đưa con về?

    - Nó bận!

    - Hai đứa lại cãi nhau à?

    - …

    - Vân này, cái thằng Phong ấy được cái hiền lành nhưng nó không hợp với con đâu, thôi con ạ.

    Tôi thừ người, lòng rối bời:

    - Mẹ lo xa làm gì. Cứ kệ con.

    Mẹ gắt:

    - Ơ hay, con với cái. Nuôi cho lớn để mày nói chuyện với mẹ thế à?

    Tôi xoay người vào tường, chụp chiếc gối lên mặt, giọng van vỉ:

    - Mẹ để yên cho một lát.

    Mà mẹ cũng lạ thật, sao mẹ nói tôi với Phong không hợp nhau. Mẹ không biết tôi đang đau khổ vì tình yêu hay sao?

    Chuông báo hết tiết. Tôi gấp sách vở lại, rón rén bước ra hành lang, thập thò ngó vào lớp toán. Phong chạy ra “Đi uống nước?. Tôi sung sướng đỏ mặt. Lòng ngập tràn hạnh phúc. Bao giận hờn hôm qua bốc hơi hết sạch, định gật đầu như mọi lần may phanh lại kịp rồi nhỏ nhẹ “Thôi Vân không khát. Tôi nghiêng đầu, hất vài lọn tóc lũn cũn “Vân để tóc dài đấy. Phong tròn xoe mắt. Tôi mỉm cười “Vân về lớp nhé! rồi quay lưng yểu điệu bước đi để lại Phong đằng sau với sự ngạc nhiên. Đắc thắng thầm nghĩ từ bây giờ Phong sẽ thấy bị cuốn hút bởi Vân dịu dàng và thùy mị. Sẽ không còn cái cảnh hai đứa đuổi nhau chạy quanh lớp hay gân cổ cãi nhau chỉ vì hôm nay đến lượt ai đóng vai quân địch trong trò chơi đánh trận giả như hồi mẫu giáo. Tất cả sẽ khác đi. Và tôi mơ màng nghĩ đến một cuộc chinh phục vĩ đại, thầm nhủ “Hạnh phúc là một cuộc đấu tranh kia mà!.

    Tôi ngồi vào chỗ, chống tay lên cằm. ÿnh mắt hờ hững lướt qua trang sách được đặt ngay ngắn trên bàn. Bài thầy giảng chữ được chữ mất, đâu đâu cũng thấp thoáng bóng hình Phong. Ngồi học chỉ mong ngóng cho hết tiết để chạy ù ra hành lang, đứng chênh vênh làm ra vẻ rất vô tình, cẩn thận ngó ngược ngó xuôi chỉ để liếc vào lớp toán xem Phong đang làm gì trong cái góc giảng đường mờ mờ tối. Giá như mẹ sinh tôi ra là con trai có phải sung sướng hơn không. Là con trai tôi sẽ công khai theo đuổi người mình yêu, tự do nói ra điều mình nghĩ; chứ làm con gái cứ ngấm ngầm giấu diếm, chờ đợi như thế này thì kinh khủng quá. Mà sự chờ đợi luôn làm cho con người ta kiệt sức.

    Tôi ngại ngần đứng lại phía sau cơn mưa. Mùa thu năm nay được bắt đầu từ bầu trời xám xịt và những cơn mưa dai dẳng. Tôi so vai lại. Gió mang theo ẩm ướt thường tạo ra sự rét mướt. Từ trong lớp vang ra tiếng rũ áo mưa phành phạch, tiếng gọi nhau í ới, tiếng cười đùa trên đủ mọi cung độ. Dưới lòng đường, trong màn mưa trắng xoá lao đi vùn vụt những chiếc áo mưa xanh, đỏ, tím, vàng.

    - Vân chưa về?

    Phong đứng tựa lưng vào tường. Đôi mắt mơ màng sau cặp kính trắng. Người tôi bỗng run lên, không biết vì lạnh hay vì Phong? Đột nhiên tất cả chợt lùi xa, cả lớp học, cả mưa, cả tiếng cười đùa chỉ còn đọng lại sự hiện diện của Phong. Chưa bao giờ tôi có cảm giác lạ lùng này. Đầu óc tôi như mụ đi. Thoáng chốc, tôi thấy mình cô độc và yếu đuối quá đỗi mà Phong chỉ cách tôi một tầm tay…

    - Dạo này Vân cứ khang khác thế nào ấy. Đôi lúc Phong thấy Vân xa lạ lắm chứ không thân thiện như xưa…

    - Vâng…

    - Mà Vân để tóc dài làm gì, nó không hợp với Vân đâu. Phong thích Vân cắt tóc tém cơ. Vân có nhớ cái lần Phong chở Vân ra chợ bị bà hàng gà túm lại “Này hai anh ơi mua cho em con gà này đi không?

    - Vâng…

    - Hồi ấy vui nhỉ. Chúng mình bá cổ, khoác vai nhau đi chơi như hai thằng bạn thân. Bây giờ mong như thế lắm mà chẳng được.

    - Vâng…

    - Tôi nghẹn giọng. Thì ra Phong chỉ xem tôi như một thằng bạn thân. Sao Phong không nói sớm hơn? Tôi hét lên:

    - Phong về đi. Phong đứng đây làm gì?

    - Phong chờ An!

    Tôi sững người. Đã thân thiện đến mức ấy rồi ư? Nước mắt chỉ chực vỡ oà. Đừng khóc! Đừng khóc ở đây! Phong cười, miệng mấp máy nói điều gì đó. Tai tôi ù đi. Trái tim đập gấp gáp trong lồng ngực - buốt nhói. Phong thản nhiên và vô tình vậy sao? Tôi quay người bỏ chạy. Dãy hành lang nối tiếp nay trống rỗng một cách lạ lùng. Văng vẳng có tiếng Phong gọi với theo “Vân! Vân ơi!. Mặc kệ. Nước mắt chảy tràn trên má.

    Tôi đạp xe lòng vòng qua các dãy phố. Hai bên đường những tán lá xà cừ ngả nghiêng, xao xác. Thảm thương cho tình yêu của tôi những giờ nghỉ tiết lén lút, thậm thụt ngoài lớp toán. Nói năng thì nhỏ nhẹ, thì thào như người hết hơi. Õng ẹo nện giầy cao gót trên hành lang… Tôi phanh xe, chống một chân lên vỉa hè. Băn khoăn không biết có nên khóc một chút hay không? Từ khi “yêu Phong tôi chưa có được một ngày thanh thản, toàn tự chuốc lấy những giận hờn đau khổ. Tranh đấu thế nào chứ cứ thế này thì mệt mỏi quá. Chuông đồng hồ trên nóc nhà bưu điện thong thả gõ 7 tiếng. Tôi giật mình, giờ này ở nhà chắc bố mẹ lo lắng cho tôi lắm. Phải về nhà thôi. Tôi sẽ lại cắt tóc tém, mặc quần bò áo phông, đi giầy khủng bố. Khi vui tôi sẽ nhét chú chó bông vào balô cho nó đến lớp học, khi buồn tôi sẽ khóc thật to… Chỉ tiếc Phong không thuộc về nơi ấy, chỉ tiếc Phong sẽ không còn đưa đón tôi mỗi ngày.

    Mẹ bảo “Nếu không có Phong không biết đến bao giờ con mới chịu trở thành người lớn. Con phải hiểu rằng tình yêu không phải là sự chiếm hữu, là sự thay đổi bản thân. Tình yêu là sự cảm thông, chia sẻ và chấp nhận con người của nhau…. Tôi nằm cuộn tròn trong chăn, bùng nhùng nghe mớ lý thuyết dài dòng về tình yêu của mẹ. Ngẫm nghĩ có lẽ mình sẽ xếp cuốn sách “Tâm lý tình yêu vào ngăn tủ, lo học thôi, năm nay phải thi chuyển giai đoạn rồi.

    Người ta không thể mất cái mà người ta không có. Vậy là kết thúc một tình yêu.
    Đ.T.T.G thích bài này.

Chia sẻ trang này