[h=2]Vì tình yêu quá lớn tôi đã bỏ qua và chấp nhận đi bên anh, xem như mình không hề biết. Tôi cũng tìm hiểu nhiều về thế giới đồng tính để chia sẻ và hiểu hơn về nó. Tôi càng yêu anh hơn.[/h] Tôi cũng không biết bắt đầu câu chuyện của mình từ đâu nữa. Sau những thăng trầm cuộc sống tôi gặp anh, một người bạn thời cấp 3. Ở cái tuổi 28, tôi đã mệt mỏi với những tình yêu nồng cháy bay bổng. Quen anh, tôi tin tưởng anh hoàn toàn, đặt một niềm hy vọng về ngôi nhà và những đứa trẻ. Biết anh là một người gia trưởng, tôi cũng cố gắng chiều anh, làm tất cả để hai người vui vẻ khi bên nhau. Nhưng cuộc sống không là mơ khi tôi biết anh thuộc thế giới thứ ba. Tôi dường như gục ngã, nhưng vì tình yêu quá lớn tôi đã bỏ qua và chấp nhận đi bên anh, xem như mình không hề biết. Tôi cũng tìm hiểu nhiều hơn về thế giới đồng tính để chia sẻ và hiểu nhiều hơn về nó. Tôi càng yêu anh hơn. Có những lúc anh giận, cáu gắt vô cớ nhưng tôi đều nhịn và bỏ qua, và luôn là người làm hòa với anh trước. Sau 7 tháng yêu nhau, lễ đính hôn cũng đến trong niềm hạnh phúc của hai bên gia đình. Nhưng mọi chuyện không như ý. Sau hơn một tháng tôi phát hiện mình có em bé. Nó đến với tôi quá đột ngột và bất ngờ, tưởng đó là hạnh phúc được làm mẹ, làm vợ nhưng không phải; gia đình anh không chịu cưới, bắt sinh xong rồi mới tổ chức mặc cho mẹ tôi lên xin lỗi và cầu xin. Tôi rối như tơ vò, còn anh bắt tôi bỏ em bé để không ảnh hưởng gì đến đám cưới. Tôi và mẹ đã khóc rất nhiều, xin anh đừng làm như vậy nhưng mọi lời cầu xin đều vô nghĩa. Vì gia đình anh nói nếu đám cưới mà cô dâu có em bé trước sẽ xui xẻo, làm ăn không được, rồi còn bảo để xem lại tình cảm hai đứa sao cứ giận nhau hoài. Đã làm lễ đính hôn, có em bé, thế mà giờ xem lại tình cảm. Tôi như người mất lý trí, đau khổ tột cùng, không biết giải quyết thế nào. Anh không một lời an ủi hỏi thăm mặc cho tôi mệt mỏi. Biết là anh cũng khó xử, cũng lo lắng nhưng tôi buồn và thất vọng lắm. Tôi vẫn cố gắng nhắn tin an ủi anh và xin anh thuyết phục gia đình. Nhưng lời van xin của tôi không có giá trị. Chúng tôi cãi nhau và anh nói để mặc cho tôi làm gì thì làm. Tôi đã nhắn tin nói nếu anh không thương tôi thì tôi sẽ trả lễ. Sau đó tôi gọi điện thoại hay nhắn tin gì anh cũng không bắt máy, kể cả mẹ tôi gọi để giải hòa anh cũng không nghe. Dường như mọi thứ đã ngoài tầm kiểm soát, tôi càng rối trí hơn. Tôi lặng lẽ một mình đi trả lễ. Tôi định làm mẹ đơn thân. Hơn ai hết tôi biết những khó khăn cực khổ vì đó là những gì mẹ tôi trải qua. Tôi cũng là một người con sống không có tình thương ba từ bé. Tôi điện thoại, nhắn tin anh không trả lời, tất cả chỉ nhận được sự im lặng đến lạnh lùng. Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi đã không đủ bản lĩnh và trời xui sao tôi đã bỏ đi em bé. Quyết định sai lầm làm tôi dằn vặt day dứt đến giờ. Đã qua 3 tháng mà mỗi khi nghĩ lại tim tôi như đau thắt. Tôi vẫn không thoát ra khỏi sự ân hận, cắn rứt lương tâm vì sự ích kỷ bản thân và không bản lĩnh của mình. Tôi tâm sự ra đây không phải trách anh mà trách mình quá dại khờ. Tôi đã mù quáng khi yêu anh và đến giờ vẫn yêu anh như ngày nào. Tôi biết mình ngu ngốc nhưng đã quá muộn để nói lên điều gì. Tôi rất mong nhận được sự chia sẻ của bạn đọc để có sức sống làm lại cuộc đời.
Cô gái trong câu chuyện này hình như bị thiếu nếp nhăn vỏ não hay sao ấy... Biết con đường ko dễ đi mà vẫn bước lên, đã bước lên rồi lại ko can đảm để bước tiếp lại còn giết chết 1 mạng người có quan hệ máu mủ với mình, hại cả cuộc đời mình ko có lối thoát...
Thứ 1, ko phải lúc nào yêu cũng có thể đến được với nhau (cái này từng là 1 ký ức của Sò, vì 1 vài mối quan hệ thân thuộc mà Sò phải nhìn anh ấy đi lấy vợ, cả 2 đã phải vô cùng khổ sở vượt qua thời gian đầu chia ly) Thứ 2, ko phải lúc nào yêu cũng cần phải nói (Sò từng yêu 1 ng hơn 2 năm, gia đình 2 bên đã gặp mặt, ngày cưới đã đc định nhưng chưa bao giờ nói câu yêu, vì lý do mâu thuẫn với nhà chồng về chuyện Sò đi làm hay ở nhà nội trợ mà đám cưới đổ vỡ) Thứ 3, Sò phân tích về câu chuyện trên nhé: - Sò ko lên án cô gái yêu ng đồng tính, nhưng cái Sò lên án là đã chấp nhận theo anh ấy thì phải can đảm, vì con đường này ko dễ đi, và cái Sò xót xa cho cô gái mà ko biết cách dừng lại, từ bỏ cũng là 1 cách yêu, nên từ bỏ dù đau 1 lần đến nỗi suýt chết còn hơn là bên cạnh anh ấy để rồi đau âm ỉ theo năm tháng. - Anh ấy đồng tính, vậy chuyện có con trước đám cưới nghe hơi khó chịu đấy?? Thường thì "gay" sẽ rất khó có cảm giác ân ái với nữ giới, tuy là có thể có con nhưng xác suất rất thấp, cô gái trong chuyện này rất là "may mắn" đấy. Thà là cưới về rồi, bắt buộc vợ chồng phải "chăn gối" rồi có con thì ko nói, đằng này là chưa cưới, thật nghi ngờ cái "mác đồng tính" của anh chàng này. - Đúng thật có rất nhiều người quan niệm cưới khi đang mang thai là xui xẻo, tùy vào mức độ mê tín của họ. Cũng khó trách gia đình này được. Câu hỏi Sò đặt ra là vì lý do gì mà cô gái đi phá thai?? Sợ dư luận??-Ko thể, đám cưới đã đc chuẩn bị thì ko có lý do gì ng khác chê cười, nếu họ chê cười thì trước sau gì cũng thấy, nếu cưới bình thường thì từ lúc đám cưới đến khi sanh ko đủ 9 tháng ko lẽ dư luận ko biết, >>> nên đây là suy nghĩ nông cạn. - Đã biết chồng là ng đồng tính, nhưng vẫn muốn cưới thì đáng lẽ khi có con phải vui mừng chứ, vì đó là kết tinh cho tình yêu đơn phương của mình. Vậy mà lại đi phá thai, phá thai là giết người. Cô gái có nghĩ là sau những gian nan lúc trước, mình phá thai rồi ng ta còn coi trọng mình sao hay lại càng khinh rẻ và xa lánh hơn??? >>>>> Sò nói cô gái ngu ngốc là ko sai đâu. Đã phân tích trên lập trường tình yêu vĩ đại đó, nên đừng đem lý do "Tình yêu" ra để nói là Sò khắt khe. Tuy Sò mới 23 tuổi nhưng những điều mà Sò trải qua trong cuộc đời này hơn rất nhiều người đấy. Sò cũng là con gái, cũng từng tự tử vì tình, đã từng nhìn người yêu cưới vợ rồi sau đó tiếp tục bên cạnh ng con trai đó làm người tình, là bị ng thứ 3 cướp đi ng yêu thế nhưng cuối cùng lại trở thành người thứ 3 bị vợ ng ta đánh ghen, đã từng bị người mình yêu lừa tiền, đã từng.... Thế nên những đau khổ vì tình yêu Sò là ng nếm trải nhiều hơn ai hết, và chỉ tóm lại 1 câu thôi "Tình yêu ko phải là tất cả"...