Từng tia nắng dần dần tắt, đôi mắt mỏi mệt nhìn về phía xa….chờ đợi một hình bóng xa mờ, ngày….đi đánh nát trái tim! Từng hoàng hôn dần dần buông xuống, lê bước chân nặng nề về cuối con đường…tìm kiếm nơi chốn xưa…! Từng chiếc lá bắt đầu bay lất phất, gió cuốn từng cơn, gió lạnh buốt…đi một mình trong nỗi nhớ…nước mắt rơi mà chẳng hay. *Ngày hạnh phúc-ngày mọi thứ trong cuộc sống này đều tuyệt vời, đều xanh đều hy vọng. Ngày qua ngày nô đùa vui vẻ, ngày mà hồn nhiên ở trong tâm hồn. Nắng tắt! Nước mắt ngừng rơi, chân đã mỏi…quay về nơi bắt đầu. Không tìm kiếm nhưng xót xa, không suy không nghĩ nhưng lại nhớ. Yếu đuối nên làm được gì đây. Hy vọng rồi cứ thế tuyệt vọng, rồi cảm giác chìm vào quên lãng, rồi cảm xúc chôn tận đáy sâu. *Ngày đau đớn-ngày mọi thứ trong cuộc sống này sụp đổ sụp đổ hoàn toàn. Lòng như bị dao cắt, cắt rất sâu, cắt rất đau, ứa máu! Hạnh phúc ra đi, niềm đau đến, vui chào đón nhận, chịu đựng âm thầm, cứ thế sống qua ngày cho hoàn thành một cuộc sống. Đau lắm chứ! Nhói lắm chứ! Yếu đuối lắm chứ! Nhưng làm được gì đây, đành chấp nhận và quen từ từ. Rồi một lúc nào đó, không còn chấp nhận được nữa thì hãy cứ buông xuôi, cuộc đời xa xỉ là thế, chẳng có thứ gì đáng để giữ lại đáng để cảm nhận nữa…cứ thả tâm hồn, thả mình rồi nhắm mắt thật sâu….. Từng tia nắng bắt đầu len lỏi qua những chiếc lá, không còn đôi mắt mệt mỏi về phía xa, không còn chờ đợi một hình bóng Từng hoàng hôn bắt đầu xuất hiện nhưng không còn bước chân lê nặng nề, không còn tìm kiếm về nơi chốn kia. Nắng lên!