Chúc phúc cho tình đầu

Discussion in 'TÂM SỰ, CẢM XÚC, MỘT CHÚT RIÊNG TƯ...' started by ngocvy_le, Feb 13, 2008.

  1. ngocvy_le Thành viên

    Hai tháng rồi, chúng ta đã chia tay được hai tháng rồi, nhưng nỗi đau vẫn hoàn toàn không hề suy giảm.

    Nhớ lại cái ngày đau khổ đó, em một mình ngồi ở công viên, nhớ anh, giận anh, trách móc anh, dằn vặt bản thân mình, đấu tranh giữa con tim và lí trí để cuối cùng em lấy hết can đảm gửi tin nhắn cho anh, em không ngờ đó là tin nhắn cuối cùng của tình yêu. Chúng ta chia tay mà không một lần nói chuyện, chỉ một tin nhắn thế rồi tan nát hết tình cảm đầu đời của em.

    Nghĩ cũng thật buồn cười, thừa biết anh có người khác, em hoàn toàn cảm nhận được sự thay đổi, sự phản bội nhưng em vẫn chần chừ, đấu tranh tư tưởng để nói lời chia tay, đấu tranh để làm gì cơ chứ rồi anh đã ừ một cách nhẹ nhàng, không đắn đo như cái cách anh nói yêu em. Thế nhưng chưa bao giờ em trách anh, chưa bao giờ em hận anh, chưa bao giờ em ghét anh. Tình yêu em dành cho em vẫn trọn vẹn trong lòng. Dù cho em vẫn còn yêu, vẫn còn thương nhưng em hoàn toàn không hi vọng gì vào sự trở lại của đôi ta. Em chỉ hi vọng anh luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc, thành đạt và có thật nhiều người yêu thương anh. Hi vọng anh đã tìm được người con gái yêu anh như em đã từng yêu. Chỉ cần anh hạnh phúc.

    Còn em, em nhất định sẽ không sao, em sẽ sống thật tốt, thật khỏe mạnh, thành đạt, dù thời gian này có khó khăn nhưng em sẽ cố gắng vượt qua, nhất thời không thể xóa đi những tổn thương trong lòng, em tin thời gian là liều thuốc kì diệu, nó sẽ xoa dịu nỗi đau của em, đến lúc ấy nhất định chúng ta sẽ lại là bạn của nhau.
    :anhga18::anhga18::anhga18:
    Applegriin, lekima and No.1255 like this.
  2. Adv Thành Viên Danh Dự

    [IMG]

    Những buổi tối cuối tuần, em lặng lẽ trong phòng, chờ đợi kim đồng hồ dịch chuyển qua số
    11, để em được phép nhắn tin cho anh, bởi vì giờ đó anh đã đi chơi về. Đi ngoài đường em
    cứ sợ bắt gặp anh đang đi với người yêu.
    Anh! Có lẽ anh chẳng thể nào tin được em đã yêu anh. Em không biết cảm xúc này đến từ
    bao giờ, em không nhớ nổi. Trong ký ức của em là cái siết chặt bàn tay em ở cầu thang lớp
    học. Tim em như ngừng đập, em thấy xốn xang trong lòng, một cảm xúc đã nằm sâu dưới
    đáy tâm hồn em, từ lâu, từ rất lâu rồi, mà bất chợt cái nắm tay nhẹ nhàng của anh đã đánh
    thức tất cả những cảm xúc thiêng liêng ấy. Và... em đã yêu!
    Em chưa bao giờ dám nói yêu anh, vì em không được phép. Anh đã đặt cho em một rào cản,
    bởi vì anh đã có người yêu. Em luôn đau khổ mỗi lần anh nhắc đến cô ấy. Những buổi tối
    cuối tuần, em lặng lẽ trong phòng, chờ đợi kim đồng hồ dịch chuyển qua số 11, để em được
    phép nhắn tin cho anh, bởi vì giờ đó anh đã đi chơi về.
    Đi ngoài đường em cứ sợ bắt gặp anh đang đi với người yêu. Em thoáng nhìn thấy hình ảnh
    anh ở nhiều người em gặp ngoài đường.
    Em ước có 1 lúc nào đó được ngồi cùng anh ở một nơi ấm cúng như CLB Phú Quang, em sẽ
    dựa vào vai anh, nghe nhạc. Sẽ chẳng bao giờ có được giây phút như vậy phải không anh.
    Anh luôn tránh gặp em, em biết rất rõ. Em hiểu, anh quá yêu bạn gái của anh, anh dành tất
    cả cho cô ấy. Em ghen, dù luôn ý thức mình phải chấp nhận sự thật đó. Cuộc sống của anh,
    em không thể xen vào, không thể làm xáo trộn bất cứ thứ gì. Em mong anh được hạnh phúc,
    em mong cô ấy yêu anh nhiều hơn em yêu anh. Em mong cô ấy chiều và chăm sóc anh tốt
    hơn em. Em mong cô ấy sẽ làm cho anh hạnh phúc, mong cô ấy hiểu anh nhiều. Em mong
    anh không bao giờ phải buồn về cô ấy.
    Có nhiều lúc ích kỷ, em đã mong anh và cô ấy chia tay, để em có thể đến được bên anh.
    Nhưng suy nghĩ ấy chỉ xảy ra trong giây lát. Em giật mình, hối hận, thấy mình sao xấu xa, tội
    lỗi đến vậy. Cuối cùng em cũng chỉ mong mình là một phần rất nhỏ bé bên cạnh cuộc sống
    của anh, sẽ dõi theo cuộc sống của anh. Em sẽ không tha thứ cho một ai (dù sự không tha
    thứ chỉ trong im lặng) đã làm cho anh đau khổ.
    Có những buổi tối trên lớp học, em thấy anh buồn, anh chăm chú nhìn vào điện thoại, như
    chờ đợi tin nhắn của ai đó. Em đã nghĩ rằng anh và cô ấy giận nhau. Cô ấy đã làm anh buồn
    (dù em chỉ phỏng đoán như vậy), vậy mà em bỗng giận cô ấy đến thế. Em không muốn bất
    cứ ai làm anh phải buồn. Em đã nhắn tin nói với anh rằng em ghen khi thấy anh cứ mải mê
    với cái điện thoại. Em nói vậy, nhưng thực ra trong lòng, em thấy thương anh, muốn chia sẻ
    với anh, muốn xóa tan đi sự buồn bực trong lòng anh.
    Em đã ước em có thể làm được như vậy. Nhưng anh luôn im lặng, anh luôn giữ cho anh
    những bí mật, em cứ phải mò mẫm tìm hiểu cuộc sống của anh, mò mẫm suy luận liệu điều
    gì đang diễn ra với anh. Anh có tin không, chỉ cần anh nói rằng anh đang rất buồn chuyện gì
    đó, em sẽ òa khóc, sẽ gạt bỏ tất cả để chạy đến bên anh. Chưa bao giờ anh biết tình yêu
    của em mãnh liệt như thế nào.
    Anh thân yêu! Sao anh không thể dành ra một ngày để yêu em? Sao anh không thể một lần
    nói với em những lời âu yếm, nhẹ nhàng tình cảm? Sao anh không thể một lần nữa chủ
    động nắm tay em thật chặt? Sao anh không thể để em yêu anh?
    Em luôn hình dung ra những lúc anh bên cạnh cô ấy. Hẳn rằng anh đã nói rất nhẹ nhàng với
    cô ấy, hẳn rằng anh chăm sóc cô ấy một cách trìu mến, hẳn rằng anh luôn ôm cô ấy vào
    lòng những lúc hai người bên nhau, hẳn rằng anh đã đưa tay lùa vào mái tóc cô ấy, ngắm
    nhìn cô ấy say sưa. Những tưởng tượng đó làm em nhói đau trong tim. Thèm được một phần
    nhỏ bé trong số đó thôi. Em ước em có thể đánh đổi nhiều thứ, chỉ để được anh yêu... một
    ngày.

    Applegriin likes this.
  3. Applegriin Thành viên

    Mình rất thích bài của Cua. Cảm ơn nha. Giá mà còn yêu được như thế thì vẫn mún yêu.

Share This Page