Chuyện ở khu vườn nhỏ, một cái cây đem lòng yêu mến một đám mây mà chẳng dám nói ra, bởi trong mắt cây đám mây kia sao mà lạnh lùng, xa xôi quá… Ngày ngày cây chỉ biết lặng lẽ chờ mây xuất hiện nơi chân trời, cây vui mừng vẫy lá khi mây ngang qua rồi lại buồn rầu trông bóng mây mờ dần mỗi khi ngày dần tắt. Thời gian dần trôi, bấy giờ trời đã sang thu, mặc cho cây ngóng trông, khu vườn nhỏ càng ngày càng vắng bóng mây bay qua. Cây cứ đợi chờ, cứ mỏi mòn dõi về phía chân trời mà chẳng nhận ra mình ngày càng khô héo. Cây ước rằng, dù chỉ 1 lần nữa thôi được gặp lại mây, cây sẽ nhờ gió nói với mây cây yêu mây biết nhường nào... (Ảnh: Deviant Art) Thời gian lại trôi... một chiều cuối thu, trước khi những ánh nắng cuối cùng kịp tắt cây chợt nhận ra mây ở phía cuối trời. Những cái lá héo khô chẳng thể reo vui nhưng cây mừng biết bao khi biết mây gần lắm. Đêm đó trời mưa to, cây thao thức chẳng thể nào ngủ được, hình như ý nghĩ sẽ được gặp mây khiến cây như thêm sức sống, cây mong sao sớm đến ngày mai ... Mặt trời đã lên cao mà cây vẫn không thấy mây đâu, bao đợi chờ, hi vọng, bao vui mừng bỗng chốc trở thành tuyệt vọng, đau khổ, cây trách mây sao quá độc ác vô tình. Ngày lại dần qua, hi vọng mong manh sẽ đc gặp lại mây dần tan biến, nỗi đau của cây cũng vơi dần. Bên cạnh cây giờ đây còn có đất. Đất yêu cây, đất ôm cây vào lòng, cùng cây trải qua cả mùa đông giá rét. Đất cho cây cảm giác được yêu thương, được che chở, sẻ chia... rồi cái gì phải đến đã đến - Một cuối đông cây nhận lời yêu đất, cả hai nguyện sẽ trọn đời sống bên nhau... dường như hạnh phúc đã tìm đến với cây dẫu muộn màng... Mùa xuân đến, khu vườn nhỏ xôn xao với những câu chuyện gió mang về... Chuyện rằng có một đám mây đem lòng yêu mến một cái cây , mây tự ti mình tật nguyền chẳng có nổi một hình hài cố định , cũng chẳng thể nào gần cây chăm sóc được cho cây nên đã tự bắt mình không được nói yêu cây . Mây cứ lặng lẽ yêu cây theo cách riêng của mình: mây vươn mình che nắng cho cây, gom nhặt những hạt mưa để tưới mát cho cây... nhưng những ngày êm đẹp của mây dần đi qua khi trời vào thu. Trời khô hanh khiến mây phải đi xa hơn để tìm mưa, con đường cứ xa dần mà cây ngày càng khô héo khiến mây thêm đau khổ... Và một ngày cuối thu, khi mây biết chẳng thể tìm được mưa nữa mây đã hoá mình vào một cơn mưa.. (Ảnh: Deviant Art) Ngày nay nếu một lần bước qua khu vườn nhỏ bạn sẽ thấy một cái cây khô ở phía góc vườn. Có một điều lạ là xung quanh chẳng hề có một dây leo nào bám lên thây cây đó. Đồn rằng khi nghe gió kể chuyện, cây đã tự héo khô để được mang theo hơi nước lên trời - cây muốn giữ một phần của mây cho tới khi chết… Đất cũng đau khổ giấu mình dưới cỏ tháng ngày ôm xác cây, không cho bất cứ một cây leo nào đến sống. Và còn một điều này nữa, bây gìơ bạn đã biết vì sao mây lại có hình dạng như những tán cây chưa !? (theo blog radio 35)
Ngày xưa ở 1 khu rừng nọ có 1 ngọn núi và 1 con sông nhỏ yêu nhau, cuộc sống của chúng cứ êm đềm trôi qua cho tới 1 ngày kia... mây đen không biết từ đâu bay đến ... rồi cả khu rừng ngập trong những cơn mưa tưởng chừng như không dứt. Núi vững chắc là vậy mà giờ đây run rẩy cố gắng giữ lấy từng hòn đá, viên sỏi khỏi những hạt mưa độc ác vồ lấy trực vứt xuống lòng sông. Mưa vẫn cứ rơi... con sông nhỏ thấy lòng ngày càng nặng nề, mệt mỏi, dẫu cố gắng thế nào nó cũng không thể ngăn được dòng nước ngày càng ngầu đục, những con sóng hung dữ thôi không xô vào sườn núi yêu thương... Núi ngày một hao mòn, lòng sông ngày càng trĩu nặng... một ngày... mang theo nỗi đau phải rời xa ngọn núi - sông lặng lẽ ra đi ... Rời khỏi khu rừng, sông hướng về phía Đông - nơi sáng sáng mặt trời xuất hiện. Nó cắm đầu chẩy miết mong sao thoát được nỗi đau, nỗi nhớ trong lòng. Nó chảy mãi ... chảy mãi ... Thời gian trôi qua, một ngày mỏi mệt, nó dừng lại và bất chợt nhìn lại phía sau. Nó kinh hãi nhận ra những nơi nó đi qua, cảnh vật thật hoang tàn,những cành cây ngọn cỏ yếu ớt van xin , những con người đau khổ vì mất nhà cửa , mất người thân nguyền rủa nó đã tạo ra lũ lụt...Để chạy trốn nỗi đau, nó đã vô tình gây ra biết bao nhiêu nỗi đau khác. (Ảnh: Quốc Minh) Nó lại lao đi, tránh xa, những cánh đồng, những nhà cửa ruộng vườn... nó khiếp sợ khi thoáng thấy bóng con người... con đường của nó ngày càng tối và hoang vắng... Sông cứ chảy mãi như thế cho đến 1 ngày, nó buộc phải dừng lại bởi 1 con lạch nhỏ chắn ngang đường. Con lạch hỏi nó: - Sông đi đâu mà vội vã thế? -Tôi đang chạy trốn nỗi đau và sự hối hận - Tại sao lại phải chạy trốn trong khi anh có thể vứt bỏ nó ? - Làm gì có nơi nào đủ lớn để có thể chứa nổi nỗi đau trong lòng tôi được Nói đoạn sông kể cho con lạch nghe câu chuyện của mình... - Tôi biết có một chỗ đấy , nếu tin anh hãy đi theo tôi Sông vốn không tin lời con lạch nhưng cũng ko thể cuốn phăng nó để tiếp tục đi nên đành nghe lời, nó hoà mình vào con lạch nhỏ, bất chợt... MẶN CHÁT! Sông lùi lại, - Cái gì thế? - Biển đấy, đây là nơi chứa mọi nỗi đau trên đời, anh cứ trút hết những nỗi đau của mình vào đó đi, nó chẳng thấm gì đâu vì biển rộng lắm.... ... CON SÔNG XƯA GIỜ ĐÃ RẤT ÊM ĐỀM, dẫu trong lòng vẫn chưa yên nỗi nhớ, mỗi khi thuỷ triều lên tôi lại nghe sông thì thầm hỏi nhỏ…
CHUYỆN TÌNH CHUỒN CHUỒN Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ. Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại. Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than. Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng. Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng" Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng" Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy! Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường. Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu. Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra. Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái. Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra. Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời. Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa. Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn. Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở. Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ. Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ. Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ ***g chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn. Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!" Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!" Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."
Mây ngu ngốc lắm fải ko ????????? Em cũng ngu ngốc, em là mây mà, sao lại tự ti chứ, nhưng ít nhất trong hoàn cảnh này Mây cũng đc cây yêu thương, còn em , đã pýt từ đầu người ta hok thật lòng ùi, nhưng sao cứ vùi đầu vào mà yêu mù quáng ,yêu nhau thật nhanh, chja tay cũng thật mau, để rồi đau thật đau.................
Có 1 cô gái ngồi bên ghế đá khóc nức nở.1 người qua đường hỏi" -Tại sao cô khóc vậy, tôi có thể giúp cô j k? -Hix,tôi khóc vì người yêu tôi vừa bỏ tôi..... Haaaaa.....Người qua đường cười lớn: -Cô là kẻ ngu ngốc cô biết k? -??? -người đáng khóc k phải là cô đâu. -??? -Người nên khóc là người yêu cô đó,đơn giản vì anh ta mất nhiều hơn cô. -Là sao??? -Vì cô mất ít hơn anh ta mà.Cô chỉ mất đi 1 người k yêu mình, còn anh ta mất đi 1 người yêu anh ta thực sự......................... Cô gái đứng dậy, lau nước mắt, cảm ơn người lạ qua đường, và mỉm cười bước tiếp...
kô !!!!!!!!!!! Anh ấy ko thật lòng , nếu thật lòng thì tôi đã pýt, từ đầu , anh đâu có yêu tôi, vì anh vẫn còn lưu luyến người đó,người làm anh đau nhiều hơn, người đã làm nước mắt anh rơi,còn tôi, ko bao h làm đc ^^~
Bạn đã biết, vậy mà bạn vẫn yêu.Vậy thì bạn là 1 người rất bản lĩnh đó.Đừng bỏ cuộc nha,cuộc đời mà,cuộc đời có 3 thứ mà bạn k thể lấy lại đc đó.Và trong 3 thứ đó có cơ hội bị bỏ qua đó. Đừng chùn bước, hãy cho người bạn yêu biết bạn yêu người đó nhiều như thế nào. .........................> làm theo trí tim mách bảo nha bạn..
tôi luk như thế, luk làm tất cả để có 1 ngày điều kì diệu sẽ hjện djện trong cuộc đời mìk ít nhất 1 lần,nhưng h chắc là đã quá muộn rồi, hôm chja tay, tôi đã nói là anh đã ko nói những câu phũ phàng làm pùk lòng tôi,nhưng cử chỉ của anh , làm tôi chạnh lòng mỗi khi nghĩ đến, tim tôi đau thắt nhưng bây h ko múk nghĩ đến gì cả ???? đau đầu lắm I don't to Cry
Cuối năm 12, tui cũng từng 1 lần đau khổ, và tui dám cá là đau hơn bạn gấp trăm lần đó. 1 lần onl trên mạng mình gặp 1 người bạn, người đó hỏi mình 1 câu hỏi rất đơn giản: - Theo bạn thì nâng 1 ly nước có nặng k? -Mình nghĩ là nặng, nhưng k biết tại sao, có lẽ vì ly nước nặng. -Bạn à,vấn đề ở đây k fai là ly nước đó nặng như thế nào.Bạn thử ngĩ nha,nế bạn nâng 1 ly nước lên rùi uống liền, rồi đặt xuống thì đâu có nặng.Nhưng nếu bạn nâng ly nươc khoang5 phút thì sẽ rất nặng đo( thử đi).Và nếu bạn nâng ly nước 1h thì sao?/?Bạn sẽ đc ai đó gọi 115 ,để chỡ bạn vào viện luôn.Trong cuộc sống cũng vậy đó bạn,nỗi buồn của bạn chính là ly nước đó.Đừng giữ nó trong lòng quá lâu,hãy thử nâng nó lên và uống thử nha. .......................................Good luck for you.......................................
mìk đã từng thử, đã từng làm ùi, đã từng yêu 1 ai đó ,nhưng bây h, đã ko còn gì nữa, mìk từ bỏ tất cả, mìk muốn yên bình
xin chúc mừng pé..bạn đã có 1 sự lựa chọn sáng suốt.....bạn là người sáng suốt lần sau có thử thì gọi tới tui...đảm bảo thử xong ra đời là yêu nông nhiệt lun.................hahahahha..... Cái QTN giwof toàn là nỗi bùn...zô mà mún đá đít hết trơn
anh đang chúc ai ?????????????? chúc người ta quên đc, bỏ đc , hay từ bỏ đc, hay ....................
Phải nói sao hè??. Bạn muốn bình yên à?nhưng bạn có thực sự bình yên là j k? Ai cũng vậy,trong cuộc sống này, mỗi lần gặp đau khổ hay khó khăn cũng muốn tìm đến 1 chốn gọi là bình yên cả.Nhưng nó ở đâu chứ? Theo Trinh Công Sơn thì cho đến khi nằm xuống ,ngủ yên trong đêm tối thì ta mới thực sự đc bình yên.-Đó là cái chết đó,cái chết chỉ là sự trốn chạy của những kẻ yếu đuối mà thôi, tệ hại. Còn theo mình thì bình yên ư?Đó tất nhiên là 1 khoảng trời riêng tuyệt vời của riêng mình rồi.Nhưng mà khoảng trời đó ở đâu vậy?--Đó chính là những nụ cười,những lời nói yêu thương, quan tâm của những ngưới bạn, những người thân của tui.--Đó là những lần ngồi 1 mình nghĩ về những thứ mình đã có,đã bỏ lỡ và đang có.--Đó là những lúc thể hiện hết mình(Rống hết cỡ) khi đc đi hát.. Kakaka. Đùng lúc nào chỉ nhìn vào 1 cánh cửa đang khép lại mà k để ý một cánh cửa khác đang mở ra. .............................Chiu..Chiu........Chiu....Nếuw buồn thì nt mình nó chuyên hem.....
ưkm, mỗi lần pùk , mìk đã khóc thiệc nhiều, cứ khóc mãi, nhưng nước mắt ko bao h cạn, mìk có 1 người bạn,bạn trai, nhưng là bạn thân thôi, ko có gì ngoài bạn bè, vì hắn là người yêu của bạn thân mìk, nói chung cả 2 đều là bạn thân, và 2 đứa rất yêu nhau, mìk mong ko có gì xảy ra vs tụi hắn, mìk yêu tụi hắn, hắn rất hiểu mìk, mỗi khi mìk khóc,hắn đều an ủi, có lần, hắn thấy mìk khóc, hắn tội nghiệp thay cho mìk, hắn nói:" Vân nín đi, đừng nên khóc vì những gì ko đáng...!" mìk trả lời "ừk" nhưng vẫn cứ khóc...hắn nói " Nam sẽ mua nước mắt của Vân, để sau này Nam cho Vân khóc, Vân sẽ khóc, khóc cho những thứ ý nghĩa hơn, và nhiều nhất là khóc cho hạnh phúc, đừng khóc cho những nỗi đau và sự pùk tủi..!" mìk nhận lời,mìk bán nước mắt cho hắn "vô giá", nhưng thực sự, mìk đã ăn gian, mìk ko hết khóc được, mìk vẫn cứ khóc, nhưng ko cho hắn pýt,hôm mà mìk đã quyết định bỏ tất cả, thì mìk ko còn gì để mất nữa rồi,buổi sáng mìk quyết định nghĩ học, rồi cũng ko đi học và ở nhà đc, nhưng nước mắt vẫn rơi, đến tối, mìk kể chuyện cho người đó pýt, nhưng mìk cảm thấy người đó thấy khó chịu, vì nhà mìk nghèo rồi, kòn ko đi học nữa, người đó thì giàu , là con nhà có ăn học, nên từ đầu mìk cũng đâu giám mơ cao, nên mìk đã chủ động nói chia tay, người ấy, quay mặt hững hờ, kòn trái tim mìk........đau nhói, h mìk ko pýt phải làm gì cả, tụi bạn nói mìk ngu , là đứa tự ti, cuối cùng, mìk nhận ra, mìk đã trút bỏ đc cái vỏ bọc bề ngoài rồi, ko còn là đứa bãn lĩnh tự tin trước mọi người nữa, Vân bây h là kon pé tự ti, yếu đuối, nhưng mà thôi, cái gì qua thì cứ cho nó qua, mìk sẽ buông tay, ko níu kéo nữa, vì nếu níu kéo thì sẽ mất trắng, kòn buông tay và cho đi thì sẽ có nhiều hơn ^^~
@e..van...buon ơi! thanks bạn vì cáj entry nha.nhờ nó mà tối hôm qua mình đã mua đc nước mắt và nuỗi buồn của đứa banj thân mình đó,(vớ gia 1n à) --------------------------------------------------------------------------------- Có nhiều lúc thèm một mình mà khóc.•Không cần ai an ủi, vỗ về.•Cho nỗi buồn như là giọt nước.•Lăn xuống má, và trôi đi .•Có nhiều lúc thèm gục đầu mà khóc .•Quên ngoài kia mưa cũng khóc như mình .•Những nỗi buồn đua nhau dồn chật lại .•Như là một nỗi tủi thân .•Có nhiều lúc thèm được nhìn mình khóc .•Nhận ra mình khóc khác ngày xưa.•Những va đập in lên màu mắt .•Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình thua.•Thương yêu lắm cuối cùng là ảo ảnh .•Ta cố giữ cho mình, dù chỉ chút lòng tin .•Chỉ tiếc rằng không còn một bàn tay cho mình vịn .•Chỉ tiếc rằng buổi chiều nay, mình-không-còn-khóc-được.••••............................. ............ Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc.•Lệ chẳng rơi trên những phím dương trần.•Một ngày ta chẳng còn là ta nữa.•Gom lá một thời thả rớt cả trời xuân.•Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc.•Người có buồn bởi thay đổi trong ta.•Như mùa đông không bao giờ đến nữa.•Ừ ....và ta sẽ chẳng khóc bao giờ.•Bất chợt một ngày em nhìn ta câm lặng.•Em sẽ tin trong đáy mắt ta cười.•Với những mất mát nhiều hơn thế nữa.•Và cho dù....ai đó bỏ cuộc chơi.•Ta không khóc như mùa đông không khóc.•Có ai mang những nỗi nhớ một thời.•Ta không khóc nghĩa là ta đã mất.•Trái tim yêu dự cảm giữa đường đời....•Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc.•Lệ của người liệu có chảy hay thôi ??
@: pe..van..buon...:hì...Nói chuyện, rùi entry hoài mà k biết nhau tên j hà, cứ gọi mình là Pu nha. Đôi lúc cuộc sống là vậy à.Mình có những lúc tuyệt vọng, rồi lại đc những câu nói đơn giản của ai đó để rồi sống tiếp. Năm 12 buồn, k muốn tiếp tục, mình nhận đc 1 câu nói của 1 người bạn.1 bức thư mới đúng :" Mi à, m có biết là cuộc sống là 1 bức tranh rất đẹp k?MÀ m biết k, 1 bức tranh đẹp thì luôn luôn tồn tại những mẢNG tối.Và chính những mảng tối đó chính là những điểm nhấn để tạo nên bức tranh tuyệt vời đó.Cố gắng lên nha." Lúc thi đại học,mình gặp rức rối lớn, đứng trc nguy cơ phải dừng lại tất cả, lúc đó 1 người bạn mình đến bên mình" Mi điên à.nè 2 triệu, cho m vay nặng lãy.10 năm sau trả ta 2 triệu mốt đó"...Mình bước tiếp. Giữa năm 2 đại hoc, mình tuyệt vọng, lăng yên, muốn bình yên theo đúng nghĩa, nhưng mình vẫn đứng dậy chỉ vì 1 tin nhắn SMS "thinh oi, m có biết bài nhạc chờ của m là chj k,m nghe máy đi, nghe máy và nói alo thoi, t lo, t khóc do,t ju m lam..." mình mỉm cười, vì đó là 1 ngườ mình k quen à.... Cứ sống tiếp dù đau khổ vì mình còn nợ ai đó quá nhiều..........
ưkm, mỗi lần pùk thì Vân lại nghe " Cry on my shouder" hoặc love to be loved by you" 2 bài hát tiếng anh Vân thích nhất ^^~