Cho một tình yêu

Thảo luận trong 'Những câu chuyện tình yêu.' bắt đầu bởi trang_girl_91, 24/4/12.

  1. trang_girl_91 Thành viên

    Ngốc ạ! Em sẽ chẳng bao giờ lớn nổi nếu cứ bám vào những câu chuyện của G.de Maupassant! Và đến một lúc nào đó, em sẽ chẳng cìn tâm trí nào mà nhắc đến những điều đó. Anh sẽ đi anh muốn thấy em chững chạc hơn bây giờ.
    Những lời nói của anh bít bưng cổ họng nó đắng ngắt, cho dù có dành bao nhiêu tình cảm cho anh, nó cũng chẳng thể tha thứ, chẳng thể chờ anh về.
    Quay xe, đèn đường nhạt nhòa trôi phăng qua những con phố trống.
    Đêm! Tiếng khóc nó vỡ nghẹn trong lòng ngực, khóc là để vĩnh biệt mối tình đầu mà có lúc nó đã nghĩ là tình cuối, khóc cho cái tôi bị anh bóp nghẹt đến nổ tung và khóc cho những tháng ngày trước mắt không còn anh nâng đỡ.
    Anh đi.
    Anh bảo: Cuộc đời là những chuyến đi, chỉ khi nào bàn chân em đặt lên tất cả những dấu mốc em cần đến thì em mới nhận ra giá trị thực của cuộc đời, văn chương cho người ta trải nghiệm-không sai. Nhưng bấy lâu nay em chỉ sống trong trải nghiệm của người khác,em ảo tưởng và làm anh mệt mỏi…
    Nó ở lại.
    Cố quên.
    Sài Gòn hối hả với những vòng quay cuộc sống. Nó bơi trong biển người xa lạ, lạnh lùng và tẻ nhạt. Những tập hồ sơ, những hy vọng mới nhen nhóm vừa kịp gửi đi đã tắt lịm.
    Nó trôi-trong giấc ngủ mê man cũng thấy mình thành đạt, có khi là cơn ác mộng không anh.
    Những ký ức xoay vòng thuở ấu thơ ùa về. Đó là những ngày mưa anh cõng nó trên con đường trơn trượt, là những ngày cùng anh trốn cha trốn mẹ đi hái hoa dâm bụt mang về, tết lại làm vương miện cô dâu, là những ngày mè nheo anh hái hoa, trộm trái…và cả đến bây giờ dù có giàu trí tưởng tượng đến đâu nó cũng chẳng thể nghĩ rằng anh sẽ xa….
    Đêm không ngủ.
    Bò dậy, bật màn hình vi tính+google+yahoomail.
    Ngày tháng năm…
    Em đã đỡ chưa ngố, em chịu khó giữ gìn sức khỏe, anh không thể ở lại chăm sóc em kỹ hơn, cố gắng lên nhé!
    Nó bặm môi để tiếng khóc không vỡ ra, nhớ đợt sốt phát ban, chân tay co quắp, anh đã cõng nó trên lưng, nắm thật chặt tay bé nhỏ co quắp liên trì duỗi ratuwngf ngón, trông cho chai nước biển truyền vào nó đều đều. Anh đã bón cho nó từng thìa cháo nhỏ, có lúc áp mặt trên lưng anh, nó mong mình cứ ốm mãi…
    Ngày tháng năm…
    Ngố ơi! Sao em ngủ muộn thế? Nhớ anh cũng không được thức nha.Nếu lần sau còn như thế,anh về bỏ em vào ba lô mang theo…
    Ngày tháng năm…
    Em ngố à, đừng lo cho anh, anh không mệt, chỉ nhìn em thôi, anh thấy rất khỏe em à!
    Anh đã lái xe suốt bốn tiếng dồng hồ về thăm nó, chỉ vì nó bị chiếc xe máy cán bầm chân, anh chở nó lòng vòng dưới những hàng me đan nhau vấn vít, áp mặt vòa lưng anh nghe nắng gió ngập trong màu áo công trường.
    …..
    Google+tìm việc làm.
    5435286 kết quả cho 0,2 giây tìm kiếm nhưng chẳng có mục nào tuyển giáo viên. Nó click đại vào thông tin tuyển dụng nhân sự và gửi hồ sơ bằng email. Nghề nào chẳng được, miễn là lương thiện…tạm gác lại ước mơ với áo dài và phấn trắng bảng đen…
    Nó chọn cho mình chân váy công sở, áo sơ mi cổ cao xanh non. Nhìn nó chững chặc hơn trong gương…
    Những ngày ngồi quên thời gian trước màn hình vi tính, đôi tay thuần thục lào rào trên bàn phím như đánh đàn, với chiếc máy in và mùi giấy còn chưa khô mực, nó đã thuyết phục được sếp và trưởng phòng. Nó là người đến sớm nhất và rời công ty muộn nhất, nó luôn cố gắng lập trình cho mình một guồng quay kín mít để mỗi sớm mai không đủ thời gian nghĩ về anh thuở ấu thơ cõng nó trên con đường lầy lội. Để khi chiều về không kịp vương vấn mùi cỏ cháy lúc chiều muộn anh và nó rong ruổi chiều về, để khi rời màn hình vi tính với hàng loạt tin bài mí mắt kịp rơi trong giấc ngủ mê man.
    Sài Gòn mưa.
    Những cây chò chỉ đứng buồn trong cơn mưa chiều vội, những cánh hoa xoay xoay trong gió, cuộn tròn, đánh đu trên không trung rồi mới đáp xuống. Nó nhìn những tấm áo mưa đủ màu vội vàng chen chúc trong tiếng còi inh ỏi, những chiếc áo mưa đôi ấm áp, nước mắt nó tuôn dài.Đã có những chiều mưa, nó áp má vào lưng anh đi về trong yên ả.
    Mưa cứ rơi.
    Đi
    Nó bắt xe lên Vĩnh Thạnh, láng máng trong đầu lời anh kể ngày nào. Từ thành phố Quy Nhơn vượt hơn 40km đường bằng, 40km đường rừng là tới nơi anh “đóng đô”. Lên đó, anh cõng em đi ngắm hồ Bình Định, nghe chích chèo lửa hót vang núi rừng, thăm nhà người “ngoại quốc” Bana, tha hồ ăn mật ong, uống nước suối ngố nhé.Tim nó đập loạn nhịp trong lồng ngực.Anh sẽ vui hay buồn khi gặp nó. Nó sẽ xuất hiện trước mắt anh như thế nào?...
    Kim đồng hồ chỉ 4 giờ chiều, từng đợt nắng yếu ớt xuyên qua lớp tán rừng lọt xuống lớp đá lạo rạo dưới chân, nó bước từng bước thật dài, trước mắt nó hiện ra thung lũng lọt thỏm giữa những đồi cây xanh mướt trong nắng chiều nghiêng ngả.
    Nó những tưởng sẽ dễ dàng nghe thấy âm thanh rộn rã của tiếng máy xúc, máy đóng cọc, máy trộn bê tông như những lần anh gọi cho nó. Nó quên mất đêm trước trời mưa, mưa xuống thung lũng thì mọi máy móc của công trình phải ngưng hoạt động chờ nước rút. Nó mất phương hướng thật rồi. Nó lọt thỏm giữa sự hoang sơ của rừng chiều, phải cầu cứu anh thôi. Cột sóng báo mức không. Nó cố chạy lên đồi đất cao nhất, huơ huơ điện thoại bắt sống. Nó ấn phím gọi đến đỏ ngón tay nhưng vẫn vô vọng. Nó ngồi bệt xuống, nước mắt lã chả rơi, quay về thành phố giờ này, nào còn xe.Mất phương hướng, nó chỉ còn cầu may bằng cách chò người đi rừng ngang qua. Mặt trời vùng cao xuống núi sớm hơn nó tưởng. Tuyệt vọng, nó gục xuống chợt nghe tiếng cười nói xôn xao, giọng nói trầm, vang nghe quen thuộc lắm. Nó gạt nước mắt, băng mình xuống con dốc. Nó khựng lại.
    Đúng là anh, anh của nó nhưng không còn của nó nữa rồi. Anh cõng một cô gái. Gương mặt tròn trĩnh của cô gái áp vào vai anh. Hai tay vòng qua cổ anh. Buông rơi ba lô, nó chạy ào lên dốc, cổ nghẹn ứ, mắt nó nhòe đi, nó ngã dúi dụi, chân tê dại. Nó đứng dậy, rừng chiều muộn nuốt trọn thân hình bé nhỏ của nó…không cần biết sẽ đến đâu, nó cứ đi…
    Nó áp mặt vào gốc cây mà khóc, nó quen hết thảy bao nỗi sợ hãi thường ngày, chỉ một điều duy nhất vang lên trong đầu nó: nó đã mất anh thật rồi…
    Anh bắt kịp nó, kéo nó vào lòng. Nhận ra hơi thở thân quen, nó vùng vẫy, nhìn thẳng vào mắt anh và rành rọt:
    -Buông tôi ra.
    Đôi mắt của anh làm nó mềm đi, đôi mắt nó không còn đủ sức nhìn anh như người xa lạ như mỗi lần nó giận dỗi. Anh thì thào bên tai:
    -Em à, trời tối rồi. Em đi đâu nữa?
    Nó nhẹ bỗng trên lưng anh, kiệt sức. Nó thì thào bên tai anh:
    -Anh dễ quên đến thế sao? Em đã nhầm.
    Băng lên đỉnh dốc, anh tạt vào ngôi nhà gỗ, chỉ cho nó xem người con gái khi nãy. Anh nhìn nó xót xa:
    -Mẹ của hai con rồi đấy ngố à. Em muốn có một người yêu tốt bụng vậy mà thấy người ta ngã bong gân anh lại để mặc người ta sao? Ngố của anh à! Nếu không cõng người ta lên, chưa chắc anh đã tìm thấy em đâu ngố.
    Nó áp mặt vào ngực anh, nghe hơi thở thân quen nồng nàn ấm áp. Anh áp bàn tay phải của anh lên bàn tay trái của nó thì thào:
    -Hai bàn tay này mãi mãi, giống hệt nhau, em à.
    Nó ngã đầu vào lòng anh. Gió núi ùa về mơn man như bàn tay dịu dàng nâng niu nó và anh trong cả trời sao lộng lẫy.

    [/FONT]

Chia sẻ trang này