Dối trá - Xuân Diệu

Thảo luận trong 'Văn, thơ sưu tầm' bắt đầu bởi hoanganhdha, 26/2/09.

  1. hoanganhdha Thành viên

    Sẵn đà lang thang tìm tư liệu, mần mấy bài cho đỡ căng óc :d

    Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy
    Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan ?
    Tất cả tôi run rẩy tựa dây đàn
    Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kĩ,
    Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ,
    Vâng, nói chi để khêu lại nguồn sầu.

    Tôi ngỡ đã cạn hẳn trong bấy lâu
    Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa
    Tưởng gần tàn-yêu? yêu nhau? làm chi nữa!

    Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người,
    Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi;
    Tôi như chiếc thuyền hư, không bến đỗ;
    Tôi là một con chim không tổ,
    Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi,

    Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi,
    Để tự nhủ: "Ta được yêu đấy chứ!"
    Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ
    Mãi mãi yêu nhưng giấu giếm luôn luôn
    Mà người thì, lơ đãng, giậm trên buồn,
    Bận đi hái những cành vui xanh thắm.,

    Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!
    Hỡi lòng dạ sâu xa như vực thẳm!
    Tôi biết rằng người nói vậy cười chơi.
    Tiếng đã làm tôi tê tái cả người
    Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng,
    Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng.

    Tôi biết rằng chỉ cách một ngày sau,
    Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu,
    Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ.


    Vì vội đến kiếm tìm nhau, tôi sẽ
    Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương,
    Và như màu, theo nắng nhạt như hương
    Theo gió mất, tình người đà tản mác.
    Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác,
    Trái tim buồn như một bãi tha ma.
    Gượng mỉm cười: "người quên nghĩ rằng ta
    Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội".

    Vì, khốn nỗi! Tôi vẫn còn tin mãi
    Sự nhầm kia: - tôi không thể không yêu.

    Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều:
    Khi người nói, tiếng người êm ái quá...
    Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa,
    Tay vô tình gieo một đám cháy to:
    Người tưởng buông chi đôi tiếng hẹn hò
    Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm.

    Đang rạo rực, thì thào, rối rắm.
    Ngập lòng tôi. - Mà ai ngó tới đâu;
    Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau
    Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

    Vậy trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng
    Chịu mối tình gây lại bởi tay ai.
    Không cầu xin, không trách móc, vì - ôi!
    Tôi chẳng biết làm cho lòng người cứng cỏi

    Cứ như thế cho đến giờ đen tối
    Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô,
    Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ
    Sẽ chung phận của tro tàn bếp lạnh.
    Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh,
    Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vui.
    Không thấy người bằng không thấy mặt trời

    Tôi ôm ngực thử nhìn xem biên giới
    Của sầu tủi. Nhưng, hỡi người yêu hỡi!
    Nó mênh mông vô ảnh, bủa vây tôi,
    Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi,
    Mơ ước tới, mà chán chường cũng lại.
    Và mơn trớn cả một kho ân ái,
    Tôi một mình đối diện với tình không
    Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng.
    Candy, Cà Chua, Mas 1 thành viên khác thích bài này.
  2. Rain Thành viên

    Thêm một bài của Xuân Diệu thích từ hồi cấp II:
    BIỂN

    Anh không xứng là biển xanh
    Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
    Bờ cát dài phẳng lặng
    Soi ánh sáng pha lê...

    Bờ đẹp đẽ cát vàng
    Thoai thoải hàng thông đứng
    Như lặng lẽ mơ màng
    Suốt ngàn năm bên sóng.

    Anh xin làm sóng biếc
    Hôn mãi cát vàng em
    Hôn thật khẽ, thật êm
    Hôn êm đềm mãi mãi.

    Đã hôn rồi hôn lại
    Cho đến mãi muôn đời
    Đến tan cả đất trời
    Anh mới thôi dào dạt .................... Thích nhất mấy câu ni, hehe

    Cũng có khi ào ạt
    Như nghiền nát bờ em
    Là lúc triều yêu mến
    Ngập bến cửa ngày đêm

    Anh không xứng đáng là biển xanh
    Nhưng xin làm bể biếc
    Để hát mãi bên ghềnh
    Mối tình chung không hết

    Để khi bọt tung trắng xóa
    Và gió về bay tỏa nơi nơi
    Như hôn mãi ngàn năm không thỏa
    Bởi yêu bờ lắm lắm em ơi!
  3. thinhchua Thành viên

    Khi ta ở chính là nơi đất ở
    Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn....
    :( Nhớ nhà
  4. hoanganhdha Thành viên

    Khi ta ở CHỈ là nơi đất ở
    Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn....
    -Chế Lan Viên-


    [IMG]
    Chế Lan Viên tên thật là Phan Ngọc Hoan, sinh 20-10-1920 tại Cam An, Cam Lộ, Quảng Trị.
    Ông lớn lên và đi học ở Quy Nhơn, đỗ bằng Thành chung thì thôi học, đi dạy tư kiếm sống. Có thể xem đây là quê hương thứ hai của Chế Lan Viên, nơi đã để lại những dấu ấn sâu sắc trong tâm hồn của nhà thơ.
    Ông bắt đầu làm thơ từ năm 12, 13 tuổi. Năm 17 tuổi, với bút danh Chế Lan Viên, ông xuất bản tập thơ đầu tay nhan đề Điêu tàn, có lời tựa đồng thời là lời tuyên ngôn nghệ thuật của "Trường Thơ Loạn". Từ đây, cái tên Chế Lan Viên trở nên nổi tiếng trên thi đàn Việt Nam. Ông cùng với Hàn Mặc Tử, Yến Lan, Quách Tấn được người đương thời gọi là "Bàn thành tứ hữu" của Bình Định.

    Năm 1939 ông ra học tại Hà Nội, sau vào Sài Gòn làm báo rồi ra Thanh Hóa dạy học. Năm 1942 ông cho ra đời tập văn Vàng Sao, tập thơ triết luận về đời với mầu sắc siêu hình, huyền bí.
    Cách mạng tháng Tám thành công, ông tham gia phong trào Việt Minh tại Quy Nhơn, sau ra Huế tham gia Đoàn xây dựng cùng với Hoài Thanh, Lưu Trọng Lư, Đào Duy Anh, viết bài và làm biên tập cho các báo Quyết thắng, Cứu quốc, Kháng chiến. Phong cách thơ của ông giai đoạn này cũng chuyển dần về trường phái hiện thực. Tháng 7 năm 1949, trong chiến dịch Tà Cơn-đường 9 (Quảng Trị), Chế Lan Viên gia nhập Đảng Cộng sản Đông Dương[1].
    Năm 1954, Chế Lan Viên tập kết ra Bắc làm biên tập viên báo "Văn học". Từ năm 1956 đến năm 1958, ông công tác ở Phòng Văn nghệ, Ban tuyên huấn Trung ương và đến cuối năm 1958 trở lại làm biên tập tuần báo "Văn học" (sau là báo Văn nghệ). Từ năm 1963 ông là Ủy viên Thường vụ Hội Nhà văn Việt Nam, Ủy viên Ban thư kí Hội Nhà văn Việt Nam. Ông cũng là đại biểu Quốc hội Việt Nam Dân chủ Cộng hòa các khóa IV, V, VI; Ủy viên Ban Văn hóa - Giáo dục của Quốc hội.
    Sau 1975, ông vào sống tại Thành phố Hồ Chí Minh. Ông mất ngày 19 tháng 6 năm 1989 (tức ngày 16 tháng 5 năm Kỷ Tỵ) tại Bệnh viện Thống Nhất, thành phố Hồ Chí Minh, thọ 69 tuổi.
    Ông được Nhà nước Việt Nam trao tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật.
    Chế Lan Viên là bố của nhà văn Phan Thị Vàng Anh.

    Các bút danh

    Ngoài bút danh Chế Lan Viên nổi tiếng, trong bài giới thiệu tập tiểu luận "Những bước đường tư tưởng của tôi" của Xuân Diệu, đăng trên báo "Văn học" tháng 9/1958, ông ký bút danh Thạch Hãn (tên một con sông tỉnh Quảng Trị quê ông). Nhiều bài báo in trên báo "Thống Nhất", xuất bản ở Hà Nội trước tháng 5 năm 1975, ông cũng ký bằng bút danh này.
    Từ năm 1959 đến năm 1963, trong thời gian làm biên tập báo "Văn học", phụ trách chuyên mục Nói chuyện văn thơ, trả lời bạn đọc, ông ký bút danh Chàng Văn. Năm 1961, Nhà xuất bản Văn học đã cho xuất bản hai tập "Vào nghề" và "Nói chuyện văn thơ" của tác giả Chàng Văn.
    Trong mục "Nụ cười xuân" trên báo "Văn học", Chế Lan Viên có hai bài viết ngắn là "Ngô bói Kiều" và "Lý luận Đờ Gôn" ký tên Oah (tức Hoan).
    Nguồn: Wikimedia
    rockaruouaem, Rainthinhchua thích bài này.
  5. thinhchua Thành viên

    Hĩ.. du bài đó học từ hồi lớp 5.. nhớ mang máng...hj

    Khoảng cách
    Chế Lan Viên
    Khi em xoay lưng lại với anh
    Hai đứa cách nhau một vòng quay trái đất
    Khi hai đứa mắt đã soi trong mắt
    Thì không gian còn khoảng cách nào đâu
    C.L.Viên

Chia sẻ trang này