Em mãi là em...

Discussion in 'Những câu chuyện tình yêu.' started by ThùyLinh, Nov 4, 2008.

  1. ThùyLinh Thành viên

    9/7/2006
    Tình cờ mình quen nhau , lần đầu tiên ấy, chỉ một chút thôi, thế mà sau đó hình ảnh anh cứ ở mãi trong tâm trí em. Em vốn hay nghĩ tình yêu đối với một bé nhóc như mình còn xa vời lắm, uh phải rồi, nhớ anh, mong anh, nhưng đó vẫn chưa phải, chỉ là quý mến anh hơn những người bạn khác.
    Ngày...tháng...năm...
    Lần thứ hai khi mình gặp nhau, anh bảo rằng em nhìn rất quen, em thoáng buồn, mình đã gặp nhau rồi tất nhiên là quen,em nhận ra là chỉ có em nhớ anh thôi, nhưng trách gì anh, em đâu có gì đặc biệt, em không phải là người thoáng gặp là nhớ...
    Ngày...tháng...năm...
    Một thời gian mình không liên lạc, một chút nhớ anh, một chút buồn, một chút hụt hẫng, em tự nhủ hãy xem anh như một người bạn, à mà vốn dĩ là thế rồi, em ngốc nghếch quá thì phải...
    Ngày...tháng...năm...
    Tự nhiên em nhận được tin nhắn của anh, vui đến lạ, anh bảo sắp tới là sinh nhật anh, mời em đến chơi. À thì ra chỉ là lời mời với tư cách một người bạn , bạn bè bình thường ấy mà...
    Em do dự lắm, đi ư? để làm gì? để được thấy anh à? nhưng em sợ...
    Sợ lại nhớ anh nhiều hơn, sợ trái tim em không thắng nổi lí trí của em, sợ anh sẽ hờ hững với em, sợ mình không chịu được...
    Có lẽ...
    Em yêu anh mất rồi...
    Ngày...tháng...năm...
    Em đã đến để mừng anh thêm tuổi mới, thoáng chút lạc lõng bởi em không có mấy người quen, mà ai quen thì cũng chỉ xã giao, em chẳng biết làm gì, đành nói với anh về trước, nhưng tự nhiên anh nắm tay em, tim em bỗng loạn nhịp, rút vội tay lại, mặt em đỏ ửng, anh bảo nếu vắng em hôm nay, anh sẽ buồn lắm...
    Ngày...tháng...năm...
    Anh nói nhớ em rất nhiều, trái tim em như vỡ òa vì hạnh phúc, nhưng chẳng hiểu sao em lại bảo : em không nhớ anh đâu, thật đó...
    Ngày...tháng..năm...
    Từ hôm đó đến giờ có lẽ hơn 1 tuần rồi, tình cờ em gặp lại anh, anh cười với em, và người ở cạnh anh cũng cười với em, 1 cô gái khá xinh, tim em tự nhiên quặn đau, nhưng rồi tự nhủ: anh cũng chỉ là một kẻ đểu giả, mới 1 tuần...
    Ngày...tháng...năm...
    Anh hỏi sao hôm đó em không chào anh , thật nực cười, anh vui vẻ với người khác, làm sao em cười để chào anh được, nếu là người khác, cớ lẽ họ sẽ cười xã giao, em thì không, nếu em buồn, nếu em không thích thì dù cho có mất lòng ai, có khiến ai ghét em cũng không bận tâm, vì em tin em đúng...
    9/7/2007
    Một năm rồi anh nhỉ, cô em họ của anh quái thật, thử phản ứng của em để xem em có yêu anh không, thế mà em đã hiểu lầm đấy ^^
    29/9/2007
    Anh nói với em chỉ một câu: mình chia tay em nhé...
    Em không hỏi lí do, em không nhìn thẳng vào mắt anh nữa, tự nhiên nước mắt tuôn rơi, sao lại khóc, người ta hết yêu thì chia tay, khóc làm gì,mi yếu đuối quá rồi...
    Kỉ niệm ùa về, đầy ắp, gợi nhớ, lại khóc, lại thấy tim mình tan vỡ, tình yêu à?đẹp nhưng mong manh quá, như 1 viên đá pha lê vậy, nắm giữ trong tay thì hào nhoáng, thả rơi thì vụn vỡ ra, tan nát, và tim nát bấy...
    2008
    Em đã không còn yêu anh nữa, ngần ấy thời gian đủ để em mất cảm giác yêu thương đối với anh, để khi nghĩ về anh, em lại mỉm cười, kỉ niệm còn đó, một miền kí ức xa vời, thăm thẳm, nhưng vẫn rõ nét, chỉ có điều cái đau khổ ngày xưa đã chẳng còn...
    Em bây giờ đã có nhiều đổi thay, em không còn giấu giếm tình cảm nữa, em đã biết bộc lộ,nhưng em vẫn là em, vẫn ương bướng, vẫn hay giận hờn, vẫn nhớ về anh-như-một-người-bạn...
    Và em vẫn mãi là em, cho dù thế nào đi nữa...
  2. \^o^/ Thành Viên Danh Dự

    Câu chuyện dài của cả 2 năm được gói gọn trong một bài viết ngắn. Uh, ngắn gọn, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Đọc bài viết của em chỉ biết mỉm cười :)
    Cảm giác như nhìn thấy mình của nhiều năm về trước, của cái thời khóc-cười, yêu-ghét còn rõ ràng chứ ko phải là một khối ì vô cảm như ngày hôm nay...
    Applegriin likes this.
  3. DTS Thành viên

    mời thế này đừng đi em ơi !
  4. ThùyLinh Thành viên

    Nhưng em đã đi rồi, quá khứ không thể thay đổi, và em không hề hối tiếc bởi nó là 1 phần của kí ức, 1 phần của trái tim...
  5. ThùyLinh Thành viên

    /to chị Nghi : một khối ì vô cảm? hay thật, nhìn bề ngoài và qua cách chị nói chuyện trên diễn đàn em không thể nhận ra điều đó, nhưng em không tin là chị hoàn toàn vô cảm, bởi em cảm thấy trái tim của chị vẫn chứa nhiều yêu thương
    \^o^/ likes this.
  6. \^o^/ Thành Viên Danh Dự

    Cảm ơn em!:)
    Uh thì chị vẫn cười nói, vẫn yêu thương và cần, muốn được yêu thương. Nhưng đọc bài viết của em xong lại thấy mình chẳng khác gì vô cảm: ko quá vui, ko quá buồn, ko quá yêu thương cũng ko quá căm ghét ai. Đôi khi cảm xúc đến một phần do thói quen, phần khác do lý trí kiểm soát. Chị thèm cái cảm xúc mãnh liệt nó đến một cách tự nhiên mà mình ko kiểm soát được cơ :d
    Thế nên rất thích đọc bài viết, nhất là Nhật ký của các bạn trẻ (như Nắng Hạ, Thùy Linh ^^) vì thấy thấp thoáng mình của trước kia trong đó...
    Rất mong những bài viết tiếp theo của em :)
    ThùyLinh likes this.
  7. ThùyLinh Thành viên

    cảm ơn chị vì những lời rất thật lòng, em tin là rồi chị sẽ sớm có '' cái cảm xúc mãnh liệt nó đến một cách tự nhiên mà mình không kiểm soát được'' ^^
    em sẽ cố gắng hơn trong thời gian tới :X
  8. Chiếc Nhẫn Cỏ Thành viên

    Câu chuyện tình 2 năm trước của kậu thật là lãng mãn. Sâu sắc . có 1 chút jì đó gọi là dĩ vãng
    Đọc nó chỉ biết im lặng và cảm nhận . Bài viết rất có chất lượng
  9. trong mỗi cuộc sống.....đều có n~ cảm xúc trong mỗi cảm xúc phút jây...... nhất là đc ở bên ng` thân.....ng` mình yêu..........hãy 1 cuộc sống vui vẻ bên mọi ng`...........n~ lúc đó..........ta sẽ thấy trân trọng n~ khoảnh khắc đó..........
  10. Cà Chua Thành Viên Danh Dự

    Hình như mình cũng có một thời như thế thì phải, lâu lắm rồi, lâu đến mức không còn nhớ đến nữa :).

Share This Page