Tâm trạng mấy ngày này cứ như ở đâu đâu, đọc được bài này thấy tự nhiên cảm giác giống miềng bây h đến thế là cùng nên post lên đây dành tặng cho 1 người ....Nếu em vào đọc , em sẻ hiểu cái cảm giác đang tồn tại trong người anh như thế nào : Yêu thương không phải là một trò đùa hay là trò chơi của những đứa trẻ con hay vòi mẹ tiền ăn quà vặt. Yêu thương luôn là những trãi nghiệm cảm xúc như những cuốn phim chậm nhịp mà trong đó ta và người ta yêu thương luôn là những diễn viên chính đang cố gắng sống bằng tình yêu với nhân vật của mình. [FONT=Tahoma, Calibri, Verdana, Geneva, sans-serif] [/FONT] ............................................................................................. [FONT=Tahoma, Calibri, Verdana, Geneva, sans-serif]Anh thích xem phim, đó có thể là những bộ phim hài, nhưng anh vẫn thích những bộ phim tình cảm với những kết thúc có hậu để rồi khi xem phim xong anh sẽ phán rằng chỉ có phim mới có. Ừ có lẽ đó là cảm nhận sai vì có yêu em anh mới biết được tình yêu chân thành là như thế nào. Em là người đã làm anh thay đổi những quan điểm về tình yêu. Để rồi anh nhận ra anh yêu em nhiều đến mức nào.[/FONT] .............................................................. [FONT=Tahoma, Calibri, Verdana, Geneva, sans-serif]Xa nhau, đó là khoảng cách thời gian quá lớn đối với anh, dường như anh đã bị lôi kéo đi mãi tận hai vòng trái đất rồi bị bỏ mặc ở một nơi mà anh chặng biết đó là vị trí địa lý nào. Anh lạc mất em, lạc mất tình yêu và rồi thứ duy nhất anh còn giữ lại là yêu thương và nỗi nhớ. Có những đêm nước mắt anh rơi, vì nhớ em ... Anh tự hỏi con trai có nên khóc ? Ừ ! thì thà là mình khóc còn hơn cứ cố gắng kiềm nén cảm xúc của dư vị mang tên là nỗi nhớ. Giá mà em là anh bây giờ nhỉ, để em hiểu được cái nỗi nhớ cứ giằng xé lấy trái tim anh. Người ta nói đúng, không có thứ gì đau bằng xát muối vào vết thương. Và mỗi ngày vết thương của nỗi nhớ cứ điều điều được thời gian xát vào những hạt muối kỷ niệm.[/FONT] .............................................. [FONT=Tahoma, Calibri, Verdana, Geneva, sans-serif]Có lúc anh chán nản, bỏ hẳn những thú vui. Anh trầm ngâm hơn khi ở bên cạnh em, chẳng nói với ai lời nào cứ lầm lì như một gốc cây xù xì hằn đầy những vết tích thời gian. Anh không phải là một nhà văn, không phải là một nhà báo có thể viết ra những lời hoa mỹ, cầu kỳ làm cho người đọc phải bật khóc. Anh chỉ là một kẻ ngốc yêu em, và viết nên những entry bằng chính cảm xúc của tình cảm anh dành cho em. anh chỉ viết entry này cho em chì để nói rằng anh đã yêu em nhiều như thế để có thể cho em biết được tình cảm mà anh dành cho em. Có lẽ em biết phải không em.[/FONT] ................. [FONT=Tahoma, Calibri, Verdana, Geneva, sans-serif]Thời gian xa nhau, đó là một thử thách quá lớn mà anh không vượt qua được vì anh chưa yêu ai nhiều như thế. Anh thích ghe bài hát Today I Miss You, đơn giản vì anh cũng nhớ em lắm, người anh yêu ! Có khi anh nghe nó kèm theo cả vị mặn và đắng của nước mắt. Có như thế anh mới biết được rằng nước mắt có vị gì, và anh cam đoan rằng nước mắt của nỗi nhớ mong là có nhiều dư vị nhất.[/FONT] ..... Giờ thì anh mới biết, không có gì khó khăn bằng yêu một người, và khó khăn gấp bội khi nhớ người đó. Cái cảm giác, cứ muộn chạy thật nhanh để được nhìn thấy em, được ôm em thật chặt vào lòng làm cho anh như tê dại đi. Có liều thuốc nào cho trái tim, đề khỏi phải nhớ em, có liều thuốc nào cho ký ức để anh có thề quên em. Và cho dù có thì anh cũng sẽ chẵng bao giờ muốn mua nó vì như vậy anh sẽ không còn được yêu em nữa...........................