Ai cũng nói Gió vô tâm, lạnh lùng, kêu ngạo và thổi bay tất cả những gì Gió đi qua. Nhưng đâu ai biết được trong lòng của Gió là một trái tim nóng bỏng và dễ vỡ Ngày đầu tiên, Gió gặp Cỏ và đem lòng thương mến. Lúc này, Gió luôn luôn ở bên Cỏ, mỗi lần Cỏ lay động là biết có Gió đang ở cùng - Gió vui lắm. Ngày qua ngày, Gió luôn đùa vui với Cỏ, chúc Cỏ ngủ ngon mỗi khi màn đêm bao phủ trong khu vườn nhỏ nhoi kia và buổi sáng tốt lành khi những giọt sương còn đọng trên lá Cỏ. Nhưng một ngày, Gió chợt nhận ra Cỏ không còn là Cỏ của ngày xưa. Cỏ muốn vươn lên, muốn nắm lấy những Tia nắng, muốn kéo Tia nắng về bên Cỏ và muốn thoát khỏi cái không gian nhỏ nhoi đó. Gió hiểu chứ … Gió khóc … và Gió đành phải ra đi và nhường chỗ cho.Tia nắng ấm áp kia. Gió chôn chặt tình cảm vào tận đáy lòng, khi giận giữ lại biến thành bão táp hãi hùng, nước mắt đã không còn rơi … Gió ngốc lắm …. Tại sao phải làm mình trở nên như vậy? Tại sao phải cố đi qua nỗi đau bằng chính những nỗi đau? Tại sao phải làm tổn thương chính mình? Gió hiểu mà …. Gió ơi, tại sao phải làm những điều ngốc ngếch thế? Dựa vào một ai đó đi, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ nữa . Ừhm , đôi lúc cũng muốn nắm chặt tay một ai đó để cùng bước đi … nhưng … đã mấy lần thử để rồi cuối cùng nhận ra … ko được … Sợ cái cảm giác làm đau một ai đó , cũng sợ cái cảm giác mình kéo ai đó xuống sâu hơn , sợ người ta lọt thỏm trong cái thế giới của Gió với những nỗi đau của riêng mình … Chưa ai bước qua được cùng mình . Khi mới bắt đầu đã nhận ra sự trốn chạy của họ … khi mới bắt đầu đã nhận ra những cảm xúc đau. Và bất giác , bàn tay mình khẽ buông …đôi mắt lại nhòe đi …Thèm được nắm chặt bàn tay ai đó , thèm được giữ mãi hơi ấm của một người … nhưng lại ko nỡ … ko thể nhắm mắt khi thấy họ đau … Tự lúc nào đẩy họ ra xa như thế ?! Tự lúc nào ko còn tìm kiếm, ko còn hi vọng ? Gió thật sự rất muốn có một ai đó có thể ôm mình vào lòng mà thì thầm … “khóc đi…” . Thật sự rất mong một bàn tay đủ ấm để giữ chặt đôi bàn tay giá lạnh. Thật sự rất cần một bờ vai , một yêu thương , một người có thể hiểu , có thể chấp nhận và có thể yêu tất cả những gì vốn thuộc về Gió. Gió ko lành lặn … Gió vỡ vụn… Gió ko nhẹ bẫng… Gió tang thương… Rất sợ … sợ mình của giờ đây … Rất sợ … sợ mình của ngày mai thành bão … Nhưng phải làm sao …làm sao bây giờ hở Gió … ?!? … Gió bây giờ ko còn khóc nhưng lại ko thể yêu thương. Gió bây giờ muốn dừng lại nhưng lại ko thể dừng lại được nữa. Gió bây giờ thèm một căn nhà trống để nghỉ ngơi nhưng lại ko cách nào tìm được . Gió bây giờ… là Gió mà … đã ko còn có thể trở lại như ngày xưa được nữa … Nhắm mắt lại !!! Gió ơi ! hãy khóc đi …
Có nhiều câu chuyện về gió và cỏ nhưng lúc nào cũng là một kết thúc buồn. Đã lâu rồi không còn cảm giác khi đọc những câu chuyện như thế này nữa, có lẽ là do cà chua đã quá già cho những cảm xúc con nít cũng nên. Nhưng nhớ lại mình cũng có một thời như rứa, cũng lãng mạn và bay bổng. Dù sao cũng cám ơn câu chuyện của bạn.
@linheocon: ước gì trời đừng mưa để cho tụi mình ko phải nhớ tới kon đó phải hem tau nghe gió là nhớ tới mưa mà nghe mưa là nhờ tới hắn !!! tau bùn T T
ưkm.....................nếu như những cảm xúc thoáng qua đó của pé làm mọi người thấy hợp với tinh thần của của mình thì pé sẵn sàng viết mà ^^
cảm xúc đến bất chợt như cơn gió lạ vậy, như cơn mưa trái mùa,như ánh nắng vào ngày đông, cũng chả pýt viết gì nữa, mùa hè mà mưa rơi
Gió sẻ kô Khóc....gió kô việc gì phỉa khóc cả.... Ùk cỏ muốn vươn lên ... muốn ôm nắng.... nhưng rồi sẻ có hoàng hôn.... Gió còn nhiều thứ lắm... Gió Bay lên cao... cùng vui đùa... cùng cõng Mây đi khắp nơi.... Gió sẻ hạ xuống thật thấp... cùng dịu dàng... đây đưa từng ngọn sóng của Biển.... Nhiều thứ bên gió thế kia mà..... Có thể hôm nay là bÃo tố... nhưng ngày mai sẻ là ngọn gió mát hiền hòa.... Có thể lúc này lạnh lùng.... rùi sau đó là mát mẻ....
tất cả...là vi yêu...Gió là anh..Gió luôn vô tình...mãi mãi vô tình...Anh như là cơn gió ...chợt đến, rồi lại chợt đi lướt qua bao người ...chẳng biết sẽ dừng chân ở nơi đâu gió cứ thế, cứ thế lướt đi, dường như chẳng hề biết mệt mỏi chẳng cần nhìn lại những nơi nó đã thổi qua, đã làm lá cây rơi xào xạc, và thậm chí đã làm mặt đất cuộn tung bụi mù mịt. ]vì anh là gió .......... đừng trách vì gió vô tình Vì anh là gió
ừk, anh là gió, .............. nên chẳng là gì trong cuộc đời em cả, đúng rá ........ko là chy hết, vì anh đâu có sống thật lòng với ai ???????
[FONT=Courier New, Courier, mono]Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc.[/FONT] [FONT=Courier New, Courier, mono]Người có buồn bởi thay đổi trong ta.[/FONT] [FONT=Courier New, Courier, mono]Như mùa đông không bao giờ đến nữa.[/FONT] [FONT=Courier New, Courier, mono]Ừ ....và ta sẽ chẳng khóc bao giờ.[/FONT]
pé cũng đâu có múk khóc đâu???? chẳng ai múk khóc cả, nhưng Cỏ ............ko như gió, bây h pé mới hiểu mìk chính là cơn gió, chỉ thoáng qua cuộc đời Cỏ thôi, ko là gì của Cỏ cả, h pé mới pýt ai mới là người ko là gì trong lòng người khác