Bây giờ hình ảnh ông đồ đã là một thuộc về quá vãng nhưng đó vẫn là một "di tích" của một thời xưa cũ nhắc nhủ người ta nhớ đến hồn Việt. Xem những bức ảnh ông đồ, lại nhớ đến bài thơ của Vũ Đình Liên: ÔNG ĐỒ Mỗi năm hoa đào nở Lại thấy ông đồ già Bày mực tàu, giấy đỏ Bên phố đông người qua Bao nhiêu người thuê viết Tấm tắc ngợi khen tài Hoa tay thảo những nét Như phượng múa, rồng bay Nhưng mỗi năm, mỗi vắng Người thuê viết nay đâu Giấy đỏ buồn không thắm Mực đọng trong nghiên sầu Ông đồ vẫn ngồi đấy Qua đường không ai hay Lá vàng rơi trên giấy Ngoài trời mưa bụi bay Năm nay đào lại nở Không thấy ông đồ xưa Những người muôn năm cũ Hồn ở đâu bây giờ ?
Thực ra cũng có sự khác biệt ví dụ : ông đồ xưa thì gầy gò ốm yếu, còn ông đồ thời nay thường béo tốt Ông đồ ngày xưa thường trọng cái chữ hơn, còn ông đồ nay thì coi trọng tiền bạc là trên hết Ông đồ ngày xưa viết chữ và dạy chữ, ông đồ ngày nay cũng viết chữ nhưng thường không dạy chữ Tuy thế, hình như vẫn mặc áo dài như thường nhỉ
Ông Đồ ngày xưa chỉ dạy cho học trò nhỏ thôi Còn ông đồ ngày nay thì chỉ dạy cho Nhưng đó chỉ xme một khía cạnh thôi đấy nha. Để mấy ông "Đồ Nay" mà biết thì không vui đâu đấy.!