Một hôm nào... ta bói Kiều chơi Câu thơ cũ nói lên điều ly biệt Ta chẳng tin, chép miệng: "- Chao, điều viễn vông." Một hôm nào... ta gặp ánh mắt lạ lùng Câu nói lạ rồi con người cũng lạ... Ta đã thấy... trái tim người chẳng có bóng hình ta... Ta lắc đầu: "- Dào, nghĩ lung tung..." Một hôm nào, trời đất mông lung Nhìn thẳng mắt Ai nói điều nhầm lẫn Cúi đầu, Ta lặng lẽ... khóc trong mưa... Một hôm nào... ngồi ngẫm chuyện xa xưa Ta nhận ra... Tình yêu kia... chỉ là trò con trẻ Lời hoa mĩ Trôi đi như nước chảy Trong tâm ta Còn khoảng trống vô hình... Một hôm nào... ta nhận rõ chữ tình Trái tim ta... như là hơi rượu say Giải sầu trong chốc lát như là đoạn nháp Sai rồi, sai, phải sửa... Xé đoạn nháp vất đi... Một hôm nào nơi trời xa chợt nghĩ... Ngậm ngùi cay đắng Chẳng phải viễn vông: Chưa hề có tình yêu... một hôm nào...
Tặng Mars bài thơ Anh để gửi tặng người con trai trong bài thơ ấy... Anh Chẳng thể nào anh lại dấu được em Em biết cả qua ánh mắt anh nhìn người con gái ấy Một chút đam mê một chút thôi nhưng bỏng cháy Một chút cũng đủ làm tan vỡ trái tim em... Một chút thôi ngỡ là sẽ quên, Nhưng sau tia chớp trời chẳng còn bình lặng... Bão tố trong em khi nụ hôn anh hờ hững Ngồi thẫn thở ngay ca lúc có em Chẳng có gì để mà em ghen Em biết thế vì anh luôn đúng hẹn Hoa vẫn thắm chờ mỗi lần em đến Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, Em biết đã mất anh ! Nói đi anh hôm nay trời rất xanh, Gió rất nhẹ nắng vàng con đường nhỏ. Em vẫn muốn trời đẹp thế mỗi lần ta gặp gỡ, Ngay cả là ngày ta sẽ nói chia tay ! Em sẽ buồn nhưng không gian anh đâu. Em sẽ khóc mà không hề hờn trách. Sẽ tự quay đi tự lau nước mắt, Như em sẽ là cho những ngày sau... Em thà một lần thực sự đớn đau, Một lần khóc nhưng một lần hạnh phúc. Bởi em biết anh đã từng thành thật, Đã một thời anh cũng yêu em... (Sưu tầm _ 2003)