Ở một nơi núi thò chân xuống biển Khoảng trống nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi Em yêu núi còn anh thì thích biển Tự bao giờ núi và biển sinh đôi Núi lấn biển cứ nhoài người ra mãi Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang Em yêu núi nên ngồi ngăn sóng lại Anh dang tay sợ núi lấn ra dần Ta đâu biết núi một đời yêu biển Gió đại ngàn tâm sự mấy nghìn năm Biển thầm lặng nằm tương tư dáng núi Nỗi u hoài thành sóng vỗ mênh mang Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo Là đại dương của biển đấy em ơi Là lưng thấp đèo cao núi không leo nổi Biển kế bên mà chẳng thể ôm vào Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy Một găng tay dù vời vợi muôn trùng Em xích lại hay chờ anh xích lại Biển xô vào sao núi cứ phân vân? Nếu lỡ hẹn, biển vẫn nằm nguyên đấy Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê Anh yêu biển nhưng anh không là biển Khi xa nhau dẫu biết lối quay tìm Em yêu núi và em không là núi Bước chân nào dừng lại với thời gian! Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển Vẫn chừa ra một khoảng trống ta ngồi Em yêu núi còn anh thì thích biển Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi st
Bài thơ đọc nhẹ nhàng, dễ hiểu, nhưng lại dạt dào. Mình ko biết làm thơ, nếu có người yêu thì tặng bài này đc ko nhỉ
hì....tất nhiên là đc rùi anh....eng em nên chip hok lấy tiền sưu tầm nó mô......cho anh cả bài tặng cho chị ý luôn
anh yêu núi anh ko hề thích biển anh yêu mây, yêu ngọn gió đại ngàn Yêu khoảng không gian bao la mà tĩnh lặng mênh mông mà trống vắng khôn cùng. Em yêu biển và đắm chìm trong biển Mãi mộng mơ về nàng tiên cá xa xôi Ngồi hàng giờ tâm sự với biển khơi gởi tình yêu vào từng con sóng Ngày anh yêu em anh phải rời xa núi Vì em mỏi chân không leo đến đỉnh trời anh xuống biển nằm dài trên bãi cát thấy mình thêm lạnh lẽo giữa ngàn khơi. em mải mê với con sóng trùng dương bên biển anh như chưa hề tồn tại anh nằm đó mà lòng phân vân mãi Tại anh bất tài hay em quá vô tâm...
Nếu như em là một dòng sông Chảy êm êm trên bờ cát trắng Tôi xin làm cánh đồng im vắng Đợi em về trong những giấc mơ xanh. Nếu như em là diều giấy mong manh Bay chao đảo một chiều mưa lạ Tôi xin được làm cơn gió lạ Xua mây đi quang đãng cuộc đời. Và những lúc em có thể cười Thì tôi biết mình không thể khóc Ở đằng Tây mặt trời cũng mọc Hai mặt trời thì mới xứng đôi. Nếu một ngày em bỏ rơi tôi Tôi vẫn muốn sống nhiều hơn nữa Để suốt kiếp... muôn đời... muôn thuở Sau hình em là có bóng hình tôi. (st)
Bên em ở biển Cứ im lặng đừng mở lời em nhé Biển ngoài kia ôm sóng vào lòng Biển chẳng thể một đời thiếu sóng Nhưng trọn đời làm gã tình câm. Cứ im lặng đừng mở lời em nhé Gió ngoài kia xô núi đá mòn Những vết thương hằn sâu trên lồng ngực Núi trọn đời câm nín chẳng hề than. Cứ im lặng đừng mở lời em nhé Để con tim cảm nhận mọi điều Và bình thản em đừng suy nghĩ Mãi như là núi biển mình yêu. st
Sao lúc nào sóng cũng vỗ vào bờ anh nhỉ? Lúc thì ồn ào lúc thì dịu êm!........ Nhiều rất nhiều câu hỏi mà tui ko trả lời được. Trời đất! sinh ra tôi ko phải là người lãng mạn.......... Ngày ấy mỗi lần nghe những câu hỏi đại loại như thế tôi :JFBQ00125061225b: Bé này kì ghê nha! Hỏi thế mà cũng hỏi! Bây giờ thì khác rùi!! Ặc ặc phải lãng mạn lên mới được! Em có muốn nghe câu trả lời ko? Tại vì sóng muốn hôn bờ đó e ah! E sẽ là sóng còn a là bờ nha! Chúng ta sẽ mãi bên nhau như sóng và bờ vậy đó! A muốn sóng lúc nào cũng ồn ào...........Đương nhiên là trừ lúc đang ngủ ............hihi!