Giữa trưa 11/7, chúng tôi đã đến Vĩnh Linh – mảnh đất gắn liền với những địa danh thiêng liêng - Vĩnh Mốc, cây cầu Hiền Lương, con sông Bến Hải. Lần đầu tiên bước chân đến mảnh đất thân yêu này, chúng tôi bắt gặp cờ, hoa, hàng chữ “Nhiệt liệt chào mừng đoàn đi bộ xuyên Việt từ Làng Sen đến Bến Nhà Rồng” cùng những cái bắt tay thật chặt. Đứng cùng các bạn tình nguyện viên Vĩnh Linh khi ấy còn có các cô chú lãnh đạo, cũng đầu đội nắng, nồng hậu cười đón chúng tôi. Hai bên đường là những lời hỏi thăm và động viên của bà con: “Các cháu đi từ mô đến rứa? Đi có mệt lắm không vô đây uống với bác ly nước...” Bao nhiêu mệt mỏi sau quãng đường dài dường như không còn, có nhiều điều vốn dĩ rất đơn giản nhưng lại có một sức mạnh lạ kỳ đối với mỗi chúng tôi… Một đoạn đường ngập gió Lào, dốc đứng ở Quảng Trị. Điểm nghỉ trưa tại nhà hàng Quê Hương, bất ngờ đối với tất cả đồng đội tôi. Từ trước tới giờ, chúng tôi không hề nghĩ có khi được dừng chân ở nơi như vậy trên đường hành quân. Theo chân chúng tôi có rất nhiều cô chú lãnh đạo, miệng không ngớt hỏi thăm sức khỏe và những khó khăn đoàn đã gặp phải. Phía sau phòng bếp, các cô và những bạn tình nguyện viên mồ hôi nhễ nhại với canh, với rau, vậy mà thấy chúng tôi vào thì cười tươi mà nước mắt thì rơi vì khói. Tất cả ở đây dành cho chúng tôi tình cảm trìu mến đến lạ lùng. Ngoài kia trời nóng bức như vậy nhưng chính chuyến đi này lại làm mát lòng mát dạ cho người dân trên đất Vĩnh Linh và tất cả chúng tôi ngày hôm nay. Chúng tôi cảm nhận được rằng Quảng Trị rất quý Hành trình xanh, nơi đây đã chờ đón chúng tôi từ rất lâu, giống như thứ tình cảm dành cho những đứa con đi làm nhiệm vụ, nay hành quân qua đất mẹ. Tôi liên tưởng đến những điều thiêng liêng như thế. Có dịp được trò chuyện với cô Nguyễn Thị Hải – Phó chủ tịch UBND huyện Vĩnh Linh, tôi hỏi cô có phải vì nhiệm vụ cấp trên nên có ngày đón tiếp chúng tôi nhiệt tình như vậy hay không? Cô nói: “Tất nhiên đầu tiên là vì trách nhiệm chứ con, nhưng bên cạnh đó có tấm lòng dành cho các con, cô rất khâm phục ý chí của mấy đứa và thấy mấy đứa đi bộ dưới trời nắng nôi như thế này, các cô chú cũng chẳng biết làm sao cho các con bớt mệt cả”. Cô tâm sự ngày xưa cũng là một sinh viên y khoa và một thời có những khát khao như chúng tôi, và hôm nay dù rằng tất cả đã qua nhưng cô có cảm giác bắt gặp lại mình. Mắt cô rưng rưng: “Ngày xưa đi bộ đội vì chiến tranh là chuyện bình thường, nhưng giờ các con đi bộ như vậy là chuyện thật lạ lùng!”. Chúng tôi đã có một bữa trưa thật no, thật ngon và một sân chơi khó quên được sau những ngày hành quân đường dài. Chính trong bữa trưa đầu tiên như vậy, chúng tôi được nghe những bài ca về quê hương Quảng Trị, về đất Vĩnh Linh, chúng tôi trao nhau những tình cảm và sự động viên… Đó thực sự là một bữa cơm thân mật, nó được chia sẻ từ nhiều tấm lòng đẹp. Ngay cả cô Cúc, chủ nhà hàng Quê Hương cũng rất trìu mến, sáng và trưa hôm nay không tiếp khách nào khác ngoài chúng tôi, cô cùng 2 nhân viên nữa đã lu bu từ 4h sáng để chuẩn bị cho 330 phần ăn trưa nay, vậy mà chỉ tính cho chúng tôi ¼ cái giá bình thường. “Thấy mấy đứa ăn ngon cô vui lắm, sinh viên tình nguyện thì đi mô họ cũng thương!”… Những bàn tay của bạn trẻ Quảng Trị khi chạm vào chúng tôi đã làm chúng tôi biết mình sẽ phải tiếp tục hành trình đặc biệt này. 13h40 chúng tôi lại phải rời nơi này, tiến quân về sông Bến Thủy, đi qua đá bụi của con đường đang dở dang, qua những cánh đồng mênh mông giữa nắng chói chang không chút gió, không bóng cây, …theo sát chúng tôi vẫn là những cảnh sát giao thông quen thuộc, họ đi theo để chốt chặng và bảo vệ an toàn cho đoàn tôi, ngay từ khi chúng tôi đặt chân đến Quảng Trị và cả 3 ngày còn lại trên mảnh đất này. Đón chúng tôi tại Cột cờ giới tuyến là 50 bác trong Hội cựu chiến binh xã Bảo Ninh. Các bác về đây thăm lại chiến trường xưa và thăm lại quê hương. Cách đây 3 ngày, các bác có gặp đoàn tôi ở Đồng Hới, hôm nay đã đợi chúng tôi từ 2 tiếng trước, chỉ chờ gặp chúng tôi để bắt tay, động viên rằng đường còn dài nhưng hãy cố gắng đạt đến đích cuối cùng: “Mọi việc hôm nay giao phó lại cho các cháu!”. Cuộc hành quân vẫn tiếp tục cho đến khi chúng tôi đặt chân đến trường cao đẳng sư phạm trên đất Đông Hà, mỗi chặng đường lại nhận được bao nhiêu tình cảm của người người dân, có người thương đoàn mua vội mấy chum vải chạy theo trao cho chúng tôi, có người thấy bạn tôi mệt nên nhất quyết chở bạn vào trường, trên mỗi ngả đường dẫn vào nơi chúng tôi đóng quân luôn có các bác, các tình nguyện viên đứng đợi từ lâu, vậy mà cứ luôn miệng: “Làm sao mà khổ bằng tụi con, ráng vô mau mà nghỉ ngơi đi con!”… Đoàn chúng tôi sẽ còn đi qua bao nhiêu mảnh đất nữa, và mỗi mảnh đất lại dành cho chúng tôi biết bao tình cảm, làm sao mà quên được những gì chúng tôi gom góp được qua mỗi chuyến hành quân, qua mỗi chương trình… Chúng tôi lại có thêm một quê hương nữa. Xin cảm ơn đất Quảng Trị thân yêu! Nguồn: Yahoo.com.vn
Mấy hôm ny nhiều đoàn đi xuyên việt quá. Cách đây mấy ngày cũng có 3 Sinh viên Hải Phòng đi bộ xuyên Việt, giờ chắc vô Quảng Nam rồi.