KHI TA MỈM CƯỜI VÀ NÓI... Khi ta mỉm cười và nói – không sao là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con… Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương những giọt nước mắt rơi không thành tiếng những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết mãi đến tận cuối đời… Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm biết đến bao giờ mới mở ra? Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa? là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào! Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối ta có thật lòng yêu? Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt ta kiệt sức vì lo toan… Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơn là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ sao ta không chọn lựa để quên? Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất? Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau? Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đau là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại… (SG, 01h40p sáng 23/12/200 - Phong Việt - CHỢT MỘT NGÀY TA KHÔNG CÒN BIẾT KHÓC [FONT="] [/FONT] [FONT="]Có nhiều lúc muốn khóc thật nhiều[/FONT] [FONT="]Trên bờ vai đêm – khi chỉ một mình trong căn phòng riêng tĩnh lặng[/FONT] [FONT="]Nỗi buồn thoát ra bằng đôi dòng nước lăn dài trên mi mắt [/FONT] [FONT="]Rồi tan - ta thấy nhẹ lòng[/FONT] [FONT="] Quên đi ngoài ô cửa – hình như trời cũng đang khóc …[/FONT] [FONT="]Mưa buồn tênh![/FONT] [FONT="] [/FONT] [FONT="] [/FONT] [FONT="]Soi mình vào gương – ngỡ ngàng - thảng thốt[/FONT] [FONT="]Nhận ra mình khóc cũng khác xưa[/FONT] [FONT="]Sau những bộn bề vay trả[/FONT] [FONT="]Sau những thương yêu nồng nàn giờ tan như gió[/FONT] [FONT="]Và bàn tay gầy với những dòng tâm sự - post rất nhiều entry buồn lên blog[/FONT] [FONT="] Như thể cố níu kéo một mùa trôi…[/FONT] [FONT="]Tình chơi vơi…[/FONT] [FONT="] [/FONT] [FONT="]Kìa sông ơi…[/FONT] [FONT="]Dạt về đâu từng con thuyền lá[/FONT] [FONT="]Chấp chới chiều vàng[/FONT] [FONT="]Yêu thương chòng chành, niềm tin bảng lảng[/FONT] [FONT="]Mây gầy - trời nặng - sông lạnh – lòng hoang[/FONT] [FONT="]Dập dềnh lá mỏng theo thuyền về đâu?[/FONT] [FONT="]Để một ngày ta không còn biết khóc - khóc một cách rất nhẹ nhàng và đơn giản - tựa trong những ngày xa[/FONT] [FONT="] [/FONT] [FONT="]Ta đã khác ta[/FONT] [FONT="]Gom lá nhàu đốt loang mù ký ức[/FONT] [FONT="]Cho mùa đông sang lạc lối một chiều…[/FONT] [FONT="]Sau những muộn phiền, vấp ngã, đớn đau…[/FONT] [FONT="]Khi ta và người nhìn nhau…[/FONT] [FONT="]Sẽ chỉ thấy nét cười trong đáy mắt[/FONT] [FONT="] [/FONT] [FONT="]Chợt một ngày ta không còn biết khóc[/FONT] [FONT="]Gục vào bờ vai đêm – nhưng không thổn thức – không tiếng nấc[/FONT] [FONT="]Rao bán, mặc cả - và đổi cho đêm những úa tàn bạc thếch[/FONT] [FONT="]Để lòng mình tươi lại những mùa xanh…[/FONT] [FONT="]Sài Gòn, 7h43, 21.05.2009[/FONT] [FONT="]by LƯƠNG ĐÌNH KHOA[/FONT]