Ai đi tu Trời sầu đất muộn thế ru Ban đầu em đã đi tu vội vàng Chân trời oán hận tràn lan Lỗi từ phương trượng u hàn niềm hoa Bây giờ ngó lại người ta Gẫm rằng thiên hạ ai là đi tu. Ăn mặc nâu sồng Thấy nàng ăn mặc nâu sồng Bỗng mơ tưởng tới ruộng đồng hoang liêu Lầu xanh dứt nhịp phù kiều Tà xiêm bạo động tư triều dậy cơn Nâu sồng ăn mặc sớm hôm Ðêm nằm ngó nguyệt sáng dòm song the. Anh em Anh thương em như thương một bà trời Em thương anh như thương hại một ông trời bơ vơ Kể ra từ bấy tới giờ Tình yêu phảng phất như tờ giấy rung Anh lùa bò vào đồi sim trái chín Anh lùa bò vào đồi sim trái chín Cho bò ăn cỏ giữa rừng sim Anh nhìn lên trời xanh đỏ chín Anh ngó bốn bề cây lá gió rung rinh Anh nằm xuống để nhìn lên cho thỏa Anh thấy lòng mở rộng đón trời xanh Chim ngây ngất vào trong đôi mắt lả Anh lim dim cho chết lịm hồn mình Anh quên mất bò đương gặm cỏ Anh chỉ nghe tiếng cọ rì rào Có hay không? bò đương gặm đó? Hay là đây tiếng gió thì thào? Hay là đây tiếng suối lao xao Giữa dòng cỏ xuôi ghềnh chảy xuống? Mùi thoang thoảng lách lau sương đượm Mùi gây gây gấy gấy của hương rừng Mùi lên men phủ ngập mông lung Không biết nữa mà cần chi biết nữa Cây lá bốn bên song song từng lứa Sánh đôi nhau như ứa lệ ngàn ngàn Hạnh phúc trời với đất mang mang Với bò giữa rừng hoang đương gặm cỏ Với người ngó ngất ngây đương nằm đó Không biết trời đất có ngó mình không (Vĩnh Trinh - Thạch Bàn 1950) Áo xanh Lên mù sương, xuống mù sương Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu Tuổi thơ em có buồn nhiều Thì xin cứ để bóng chiều đi qua Biển dâu sực tỉnh giang hà Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh (1926 - 199 Bao giờ Bằng bút chì đen Tôi chép bài thơ Trên tường vôi trắng Bằng bút chì trắng Tôi chép bài thơ Trên lá lục hồng Bằng cục than hồng Tôi đốt bài thơ Từng phút từng giờ Tôi cười tôi khóc bâng quơ Người nghe người khóc có ngờ chi không Bé con ơi Rong rêu ngày tháng rong chơi Tìm xuân tinh thể chốn nơi nào là Sưu tầm túy vũ cuồng ca Hồn nhiên như thể như là hài nhi? Chiêm bao tóc thuận tơ tùy Tồn sinh nặng nhọc nhu mỳ ở đâu Ngữ ngôn khép kín mặc dầu Hùng tâm tim máu óc đầu mở ra Dịu dàng cuối lá đầu hoa Mười về châu lệ chín sa dòng dòng Miêu Cương mạc ngoại hoài mong Hồng hoang chín bệ tấm lòng đầu thai Mùa xuân hiện giữa ngàn mai Nguyên hình Nữ Chúa trên ngày phù du Bờ lúa Em chết trên bờ lúa Để lại trên đường mòn Một dấu chân bước của Một bàn chân bé con Anh qua miền cao nguyên Nhìn mây trời bữa nọ Đêm cuồng mưa khóc điên Trăng cuồng mưa trốn gió Mười năm sau xuống ruộng Đếm lại lúa bờ liền Máu trong mình mòn ruỗng Xương trong mình rã riêng Anh đi về đô hội Ngó phố thị mơ màng Anh vùi thân trong tội lỗi Chợt đêm nào gió bờ nọ bay sang Bờ trần gian Đường cong có cỏ mọc ven bờ Đứng trong vườn lá chuối tơ Chó sủa sớm chiều đi qua ngõ Gà con mất mẹ chạy bâng quơ Cá ở ngoài khe có ít nhiều Cồn lau cỏ lách có hoang liêu Em về có hỏi răng ri rứa Nhắm mắt đưa chân có bận liều Cây cỏ dậy thì Em đi cây cỏ dậy thì Ngày xuân vô lượng cùng đi lên đường Trùng lại giây phút phố phường Niềm vui quá khứ phi thường hồi sinh Chào em Chào em? có lẽ chẳng nên Nói gì nữa cả? giữa đêm tối mò! Chào em tính mệnh so đo? Chào em tính thể tò mò tuyết vân? Ấy xa xuôi? ấy gũi gần? Từ từ tự hỏi, tần ngần em sẽ thấy ra Đi về trong cõi người ta Người là người lạ ta là quá quen? Anh từ thể dục dưỡng điên Thành thân thơ mộng thiên nhiên một giờ Chiều Em ngó buổi chiều buồn có phải Buồn cũng như buồn những buổi chiều xưa Tròng con mắt đã mỏi mòn có phải Sắc của trời hương của đất lưa thưa Những nhịp bước bên đường còn dội mãi Vang về đâu không vọng lại hồi âm Của réo rắt riêng một lần mãi mãi Gió phương trời ù mộng giữa hoa tâm Em hỏi mãi tuy biết lời đáp lại Chẳng bao giờ thoả đáng giữa đời câm Em ngó mãi những chiều về trở lại Mang những gì về trong cõi trăm năm Anh lùa bò vào rừng sim trái tim Cho bò ăn cỏ giữa rừng sim Anh nhìn lên trời xanh đỏ chín Anh ngó bốn bề cây lá gió rung rinh Anh nằm xuống để nhìn lên cho thỏa Anh thấy lòng mở rộng đón trời xanh Chim ngây ngất vào trong đôi mắt lả Anh lim dim cho chết lịm hồn mình Anh quên mất bò đương gặm cỏ Anh chỉ nghe tiếng cọ rì rào Có hay không ? bò đương gặm đó ? Hay là đây tiếng gió thì thào ? Hay là đây tiếng suối lao xao Giữa giòng cỏ xuôi ghềnh chảy xuống ? Mùi thoang thoảng lách lau sương đượm Mùi gây gây gấy gấy của hương rừng Mùi lên men phủ ngập mông lung Không biết nữa mà cần chi biết nữa Cây lá bốn bên song song từng lứa Sánh đôi nhau như ứa lệ ngàn ngàn Hạnh phúc trời với đất mang mang Với bò giữa rừng hoang đương gặm cỏ Với người ngó ngất ngây đương nằm đó Không biết trời đất có ngó mình không Bữa nay ruộng nhớ Bữa nay ruộng nhớ lưng trời Thông ngàn lũng tạ núi ngồi chiêm bao Ra đi mang hận hội nào Cổng xô còn vọng điệu chào bay ngang Cũng là như thế Nằm giữa vườn cây nhớ bốn trời Ba bề bảy ngõ nhớ muôn nơi Tưởng chừng thiên hạ mênh mông quá Mà thơ ta chỉ có vài lời Tặng người người có nhận hay không Thong dong lá lục hoa hồng Trái soài vàng ửng nắng lồng sương mai Tôi nằm ở giữa vườn cây Tấm lòng men rượu từ nay chịu chừa Điên cuồng nhảy múa sớm trưa Từ nay chấm dứt - thượng thừa hoàng trang Cỏ hoa hồn Du Mục Nghe trời đổ lộn nguyên khê Tiếng vàng rụng rớt gieo về động xanh Gót chân khơi rộng bóng cành Nhịp vang đầu núi vọng thành lũy siêu Thời gian chắn bước bên chiều Khóc sông bến lạ mưa chiều sớm xuân Cỏ hoa từ bỏ ruộng đồng Hồn du mục cũ xa gần hử em Chào Nguyên Xuân Xin chào nhau giữa con đường Mùa xuân phía trước miên trường phía sau Tóc xanh dù có phai màu Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng Xin chào nhau giữa lúc này Có ngàn năm đứng ngó cây cối và Có trời mây xuống lân la Bên bờ nước có bóng ta bên người Xin chào nhau giữa bàn tay Có năm ngón nhỏ phơi bày ngón con Thưa rằng những ngón thon thon Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau Xin chào nhau giữa làn môi Có hồng tàn lệ không đời chưa cam Thưa rằng bạc mệnh xin kham Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây Xin chào nhau giữa bụi đầy Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu Hỏi rằng: người ở quê đâu Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà Hỏi rằng: từ bước chân ra Vì sao thấy gió đàng xa dặm dài Thưa rằng: nói nữa là sai Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào Hỏi rằng: đất trích chiêm bao Sá gì ngầu nhĩ mà chào đón nhau Thưa rằng: ly biệt mai sau Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân Dư Vang Sáng nay chim hót lạ lùng Tưởng từ mộng tưởng núi rừng xa xôi Sáng nay mây gío đầy trời Vườn Xuân lá lục em ngồi ngắm hoa Sáng nay tình tự ngọc ngà Người yêu ở lại giang hà tuổi xanh Ngàn dặm em đi cùng anh Dừng chân bến nước long lanh mây vàng Ta ngồi ngóng mãi dư vang Kéo dài giữa cuộc tân toan sinh bình Dư vang từ những bình minh Phương trời cổ lục kiên trinh đợi người Giã Từ Đà Lạt Nói nữa sao em, với lời lỡ dỡ đường lây lất chiều bay sương lổ đổ đứng bên trời em ở lại hôm qua Ngàn thông ơi ở đó đón bóng tà Và giữ lại chuyện đời ta đi mất Bước khúc khuỷu truông ngàn khe khóc lóc Dặm mơ màng tăm tắp mấy mù khơi Lùi bay đi để ở lại bên người Tơ vấn vít gió muà mời mọc én Tay lẩy bẩy níu gì xuân bay biến Ô thiều quang ! làn nước cũ trôi mau Em đi lên vói bắt mấy hương màu Miền đất Thượng có mấy bờ hoa mọc Xa biệt lắm mưa nguồn trên mái tóc đà mấy lần thổi lạc lệ lưa thưa Buổi sớm hôm buồn tinh tú ai ngừa Bàn chân bước với tay buông kể lể Trời với đất để lòng em lạnh thế Hoa hương ơi còn diễm lệ bao giờ Những ân tình đầu liễu rũ lơ thơ Còn hay mất trong trăng mờ khuya khoắt Người xuống núi mang về đâu có chắc Những dịp về còn nữa ở mai sau ? Dặm hồng vàng ai đứng lại nhìn nhau Dòng sông Chiều bên lá lung lay vàng cửa khép Bóng trời sa trùm phủ tiếng em cười Vườn cỏ lạnh hoa buồn không nói xiết Bước chân dừng nghe rã lệ hai nơi Lời hẹn ước em nghiêng đầu tóc xõa để than van sầu thiên cổ theo nhau Hồn tuổi trẻ bay trở về giữa dạ Nhờ dung nhan em bất tuyệt xuân đầu Trời thuở đó ngần nào em khổ sở Khóc khi nhìn gió thổi nước sương buông Tìm xa vắng bên kia bờ đổ vỡ Giòng sông em đâu có biết ngọn nguồn. Kính Thưa Kính thưa công chúa Kim Cương, Trẫm từ vô tận ven đường ngồi đây . Tờ thư rất mực móng dày, Làm sao định nghĩa đêm ngày yêu nhau ? Lạc loài đã rớt đi đâu, Chiếc chìa khoá mộng rực màu so le . Ấy lời của tuyết của băng, Ấy lời của mộng hàng hàng vu vơ . Kể Chuyện Kể lại chuyện rằng năm đã cũ đã bao giờ một bận muôn năm Em nhớ chuyện rằng xưa lỡ dở Diều đứt dây trẻ cũng cầm bằng. Kể lại chuyện rằng dù sao nữa Nguồn xưa sóng lạc nước tiêu dao Mắt khép mi sầu không lệ nữa Nhìn nhau bận đó cúi xin chào . Bốn vó lên đèo truông ải vang Trùng quan một bận gió lên ngàn Tiền trình cỏ lạ xông ngây ngất Con mắt khô rồi ngó ngửa ngang Không Đủ Gọi Mây đứng lại chân trời phủ khói Giòng sông đi đò bến đợi ngu ngơ Chiều trời đẹp tâm tình em không nói đất với trời chung một nghĩa bơ vơ . Chiều thổi đẹp gió về em không nói Anh không chờ không biết đợi từ bao Từ xuống mưa không biết tự phương nào Giòng sông chảy ai người xin níu lại . Mưa có tạnh nhưng chân trời còn mãi Những giọt sương là lệ ở trong mây Giòng sông đi cho nước nói ngàn ngày Rằng bể rộng không bến bờ em ạ . Anh đợi xuống đêm về đầu phủ tỏa Mịt mờ xanh bù xõa ánh tơ giăng Cười môi em duyên dáng như chị Hằng Và lấp lánh mắt là sương trong lệ . Anh sẽ hỏi gió đêm về mở hé Mở muộn màng là một chút mơ hoa, Mở ngàn sau hoài vọng chút phai nhoà, Và mất hút ở cuối trời nín lặng. Rồi từ đó về sau mang trái đắng. Bàng hoàng đi theo gió thổi thu bay, Anh chờ em không biết tự bao ngày để thấy mãi rằng thơ không đủ gọi . Sầu một thuở đất mòn không tiếng nói Một ngàn năm trăng giải tuyết băng buông Anh gửi đi ngàn sóng cuộn thác nguồn để thấy mãi rằng thơ không đủ gọi . Mùa xuân lại với chim về đã mỏi Với cá về mây nước cũng lang thang Anh nằm im nhắm con mắt mơ màng Mở con mắt cũng mơ màng cỏ lá . Hờn phố thị để lạc hồn cõi lạ Sầu phố xanh từ bữa nọ em đi Tuyết trời Tây có nguôi lãng những gì Logos Rêu trời phủ xuống hiên xanh Một bờ chim én vây thành sang thu Sương Hy Lạp phượng lên mù Ba mươi thế kỷ cầm dù dưới mưa đầu sông nước gọi cây mùa Gốc du sung đẩy sóng đùa phăng trôi Cành nguyên thủy mọc xa trời Chùm xuân xanh thổi lại đời lang thang Bừng trong môi dựng đoạn trường Tấm nương tử lạc loài nương náu người Một hoàng hôn đợi hai môi Một bình minh đón hai đời biệt ly Một đêm bếp núc lạ kỳ Nghe trong thớ củi mộng gì đi hoang Hai tay chấp nối điêu tàn Trong mình mẩy phó thác vàng son cho Lời con kỳ chú sang đò Mai sau về giữa cánh so phiêu bồng Chín phương trời tuyết ra bông Trong nguồn thủy thảo đất hồng khai nguyên đầu sơ mộng cuối phi tuyền Ngàn năm mai trúc chim chuyền bữa nay. Ly Tao 1 Giờ ngẫu nhĩ như hồng bay em ạ Và yêu thương như lá ở bên hoa Và luyến ái như tơ vàng bốn ngả Bủa vi vu như thoáng mộng la đà Em đã lại với đời về nắng ấm Thắm không gian thương nhớ bóng hình em Anh đã đợi chờ em từ lâu lắm Ngày đi không để lại lạnh trăng rằm Anh mơ ước với ngàn xuân mở rộng Quên não nùng sa mạc của yêu thương Chân cứ bước theo nhịp hồn cử động Em là em anh đợi khắp nẻo đường Em có nụ cười buồn buồn môi mọng Em có làn mi khép lá cây rung Em có đôi mắt như sầu xanh soi bóng Hồ gương ơi! sao sóng lục vô chừng! Con mắt ấy có gieo buồn rớt lệ Trê n nẻo đường lạnh lẽo lối lang thang Môi thắm ấy mấy lần thao thức kể Với đèn khuya vò võ mộng khôn hàn Trời đất nhớ lần đầu ... năm trước ... đó một lần đôi mắt đã nhìn lên Và trời hiểu ngày sau đôi mắt ngước Một lần kia sẽ còn dịp đáp đền Em ở lại với đời ta em nhé Em đừng đi . Cho ta nắm tay em Ta muốn nói bằng thơ bay nhẹ nhẹ Vào trong mơ em mộng giấc êm đềm Ta sẽ đặt mười ngón tay lên mắt để nhìn em qua khe hở du dương Vòng theo máu hai vòng tay khép chặt Ồ thưa em ta thấy mộng không thường Ly Tao 2 Bàn chân bước nghe một lần sóng dậy Sắc khuynh thành một thuở động binh đao Người lên ngựa ngoảnh đầu về có thấy Bờ xa bay tuyết bạch phủ sương đào . Vì mong đợi ngày về xuân hối hả Ở bên mành thỏ lặn bóng ngàn dâu Sầu lục thúy sầu thu sen thủy tạ Mộng hoa đầu trong nước ngập theo nhau Vì con mắt một lần kia đã ngó Giữa nhân gian bủa dựng một màu trời đài vũ trụ hồn chiêm bao rạng tỏ Một nụ cười thế giới sẽ chia đôi Giòng nước bạc giòng sông trôi theo dõi Cuối chân trời hình bóng một chân mây đời xiêu đổ nguồn xưa anh trở lại Giữa hư vô em giữ nhé chừng này Ly Tao 3 Em đi về như mây núi đầu xuân Gió bay qua nước chảy suối vô cùng Mừng như thể hôm qua về đồng nội Buồn bã cũ đã bẽ bàng bước vội để bây giờ còn một mối riêng tây Lời nhân gian không tiếng để phơi bày Thu trăng mộng như trang mờ cổ lục Mưa vội vã như bình minh thúc giục Vào nhớ nhung như vào giữa hội hoa Lá xanh xao như cành nhánh gật gù Và thánh thót đến cây già cổ thụ Anh lại thấy một trời xưa đã cũ đã đi về cùng với gót chân em đã đi qua cùng với cánh tay mềm Anh mở miệng không nói lời nào cả Vì bất chợt thấy môi cười em ạ Vì vui mừng xa lạ bỗng quen nhau Vì vu vơ vui sướng ngó pha màu Cây im cỏ nước cợt cồn đùa cát Và vạn vật rủ rê nhau bát ngát Dàn mênh mông vây bủa gió xa bay Anh đến bên em ghé sát mi mày. Màu trời Đỏ Màu trời đó bữa nay về trở lại Một mùa xưa người nhớ chứ năm kia ? Ngày chạm mắt dưới mùa xuân man dại Dịp trùng lai em hẹn với tan lìa . đường có cỏ có bờ lau rộng có Lá cây bay và em có đi qua Bàn chân bước lệ buồn em có nhỏ Xuống điêu tàn em khóc mộng tiêu ma Nguồn thao thức ta về từ một buổi Trời bay mây bốn hướng gió xa mong Từng cánh én mang trùng dương về nội đâu rồi em ? sóng đục đã theo giòng Em cho phép ta ngồi đây hỏi lại Và gọi về trăng mùa cũ lang thang Màu trời đó để ngàn sương hớt hải Xuống li ti là dựng vội con đường. Mùa Phượng củ Thiệt thòi đời mộng phiêu linh Cành sương ngọc thụ tồn sinh cát lầm Giấc quày quả lạnh anh trâm Bóng đu sung rớt bến trầm luân sâu Hoài mong hiu hắt nhịp cầu Mà hương quan vắng xa màu mây trôi . Sim ngàn sổ lá buông rơi Cành Nam ước nguyện sai lời tử sinh Gió sương từ tạ biên đình Bóng sa hồ khép chặt tình mông lung Rêu tần ngần tuyết in phong Sóng phơi trường mộng từ trong giậy nguồn Rập rờn đầu liễu xanh buông Mùa trăng nước đẩy xô buồn đi xa Trang hồng kim rải ra hoa Trổ bông mùa phượng cũ đà hồ phai Tơi bời ngọc trắng măng mai Khuynh thành sắc nọ đưa vai nghiêng về .. Một buổi trưa Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc Mây trên trời xuống phủ ở trên vai Màu phương cảo pha mờ trên nét ngọc Bước ngại ngùng nẻo mộng mấy lần sai Em có định sẽ cùng ai kể lể Một nỗi đời hư huyễn giữa chiêm bao Vừng hiu hắt nguyệt hờn mây nhỏ lệ Một mùi hương nồng tụ ở nơi nào Câu chuyện ấy một lần em đã rõ Để bây giờ không thể lại phanh phơi Đường đi xuống khung trời sương lổ đổ Hờn dung nhan em có sợ bên người? Con mắt ấy vì sao em khép lại Làn mi kia em thử ghé lên nhìn Vòng tay đẹp như cành xuân thơ dại Ngón la đà sao chẳng chịu đưa tin Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc Lùa chân mây về ở dưới chân trời Bước vội vã một lần nghe gót ngọc Giẫm trang đời lá rụng uá thu phai. Nguyễn Huệ Rừng cô tịch ngóng nội đồng trổ hoa ... Người đi vòng chuyến đó Núi rừng cây lá vang Ánh trời trưa rực đỏ Ráng chiều thắm pha vàng Mười vạn quân theo gót Tha thiết một niềm tin Mây trời cao chót vót Giòng nước suối động mình Bàn chân người đặt xuống Bàn chân người bước lên Miệng cười trong ý chuộng Lời sông núi van xin Người qua sông Giản Thủy Người tới huyện Phú Xuyên Hà Hồi chiêng trống giậy Ngọc Hồi rợp bóng tinh Người trở về từ đó Với nàng công chúa kia đầu mùa trăng rạng tỏ Hoa bướm vội tan lìa đời sau thương tiếc mãi Tự hỏi vì cớ chi ? Gian thần nào ám hại Hoặc có thể chỉ vì Ngày băng rừng heo hút Muỗi rừng cắn thịt da Sốt rét rừng thiêu đốt Nên người vội băng hà ? Người không thể nấn ná Ở thêm một thời gian ? Sáu quân nhìn chưa thỏa dạ Sông núi phụ muôn vàn Thôi xin người đừng nức nở Nếu sau này đường dang dở Những ai về Ôm mãi mộng người đi. Những nhành Mai Những nhành mai sớm sương bên lá Những nhành liễu chiều gió bên cây Cũng lay lắt bởi đời xuân em ạ Thế nên chi anh cũng viết giòng này . Hồng vàng tụ bữa kia em có thấy Nước xuôi giòng là cổ độ nhìn theo Tuổi mười sáu bây giờ lên gấp gảy Mộng miên man là mây phủ lưng đèo Buồn phố thị cũng xa bay như gió Cộ xe nhiều cũng nhảy bổng như hươu Bờ cõi dựng xuân xanh em còn đó Bến đào nguyên anh khoác áo khinh cừu Tìm theo dấu chân người xưa tư lự Ở bên đường ngóng dõi khánh vân bay Mờ con mắt một lần lên tiếng thử Em ồ em, anh nói một lời này. Phụng Hiến con có nghĩ: ắt là phải thế một đôi lần con ghì siết hai tay Nàng Thơ đẹp của trần gian ứa lệ bảo con rằng hãy nhớ lấy phút giây BG ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu cây và cối bầu trời và mặt đất đã nhìn tôi dưới sương sớm trăng khuya mở buồng phổi đón gío bay bát ngát dừng bên sông bến cát buổi chia lìa hoàng hôn xuống, bình minh lên nhịp nhịp ngàn sao xanh lùi bước trước vừng hồng ngày rực rỡ đêm êm đềm kế tiếp đón chào tôi chung cười khóc bao lần tôi đã gởi hồn tôi biết mấy bận cho mây xa cho tơ liễu ở gần tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật quả tim mình nóng hổi những chờ mong sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần gió thổi dậy lùa mơ vào bốn phiá ba phương trời chung gục khóc đêm giông những giọt lệ tuôn mấy lần khắc khoải những nụ cười tròn mấy bận hân hoan những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại những bắt tay xao động với muôn vàn những người bạn xem tôi như ruột thịt những người em dâng hết dạ cho tôi những người bạn xem tôi như cà gật những người em không vẹn nghĩa mất rồi trần gian hỡi, tôi đã về đây sống tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than tôi ngẩng mặt ngó ngàn cây cao rộng tôi cúi đầu nhìn mặt đất thấp đen tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thức tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt tôi đui mù cho thỏa dạ yêu em tôi tự nguyện sẽ một lòng chung thủy qua những lần buồn tủi giữa đảo điên thân xương máu đã đành là uỷ mị thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh em đứng mũi anh chịu sào có vững bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn hết tâm hồn và hết cả da xương xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi trần gian ôi ! cánh bướm cánh chuồn chuồn con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn còn ở lại một ngày còn yêu mãi còn một đêm còn thở với trăng sao thì cánh mộng còn tung lên không ngại níu trời xanh tay vói kiễng chân cao nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết sẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôi ta chết lặng bó tay đầu lắc đài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi đêm ứa lệ phồng mi hai mắt bàn tay khô nhỏ như lá cây khô mình hoa rã đầm đìa sương theo móc đỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi ta gửi lại đây những lời áo não những lời yêu thương phụng hiến cho em rồi ta gục đầu trên trang giấy hão em bảo rằng: đừng tuyệt vọng nghe không còn trang thơ thắm lại với trời hồng Ruộng Đồng không mọc Ruộng đồng không mọc lúa mùa Từ hôm cánh trắng cò lưa tiếng buồn đêm nào nhỏ giọt khe mương đêm này rớt hột mù sương bây giờ Ruộng đồng mọc lúa Ruộng đồng mọc lúa Ruộng đồng mọc lúa quanh năm Em về đại lộc tôi nằm Bình dương Kể ra hai nẻo lộn đường Sầu riêng châu chấu một nường năm xưa Tóc bạc thưa rằng Một bữa trăng sao Xuống rừng rú dại Một bữa trời trăng Buồn không thể nói Cầm gương lên hỏi Tóc bạc thưa rằng Trời đất cách ngăn đừng mê con gái Bực quá liền quăng Tấm gương xuống đất Vẫn nghe mãi rằng - đó là sự thật! . Vì Bữa đó Vì bữa đó cửa buồng em khép kín Nên bốn bề tiếng động đã xâm lăng Và tràn ngập vào sâu trong cung điện đáy linh hồn em rạn vỡ bao phen Vì bữa đó nhìn nhau hai con mắt Giữa bốn bề bóng tối lạnh tro phai Nên em muốn bàn tay ta xiết chặt Ngón vô ngần đau khổ ở trong tay Và vuốt ngực nghe chừng như lá phổi đã điêu tàn trong lệ đẫm liên miên Dòng ngơ ngác tự bao giờ đã lỗi Trong chờ mong tiếng vọng ở xa miền Còn lại đó chút gì em có biết Có hiểu rồi và đã có nghe ta Nói lơ láo một lời khi úp mặt Ngón vô ngần đau khổ lúc buông ra Vỗ Về Ta đứng lại bên này chờ đợi Ồ phải không ? Em đó phải không Ta đếm lại từng ngón tay lẩy bẩy đời chúng ta là mấy trăng tròn Ngày vui ngắn? Lòng đã vơi mấy bận Ngày vui đi ? mấy bận giữa lòng ta đổ lây lất mưa về xuân lấm tấm Ồ thiều quang tan biến vội sao mà Em có khóc ? ta xin em đừng khóc Em nhìn ta ? lệ chảy có vui gì Trang phượng mở giữa nguồn em hãy đọc Nước xuôi giòng ngàn thu hận tan đi. Xuân Trang Thu Phượng Trời cao nguyên lụt tràn đê Nguồn trôi nước lũ xuống đè cát xanh B.G Muà Xuân hẹn Thu về em trở lại Ta nhìn nhau trong bóng nước mơ màng Nước chảy mãi bởi vì xuân trở lại Với giòng trong em hạn ở bên đường. Em sẽ khóc khi nhìn trong khóe mắt Thấy một mình người đi lại lang thang Còn ghi giữ ân tình trong cỏ nhặt Múa vi vu vì hẹn với truông ngàn. Ta sẽ đợi nghe đời em kể lại Thuở xưa kia ... bờ nước ấy xưa kia Ta sẽ đợi nghe đời em nói mãi Bên đời ai vẫn đợi đã chia lià . Mùa xuân hẹn thu về em trở lại Bên đời đi còn giữ mãi hay không Giòng bất tuyệt xanh ngần xuân thơ dại Sầu hoang vu vĩnh hạ vọng non hồng. Chuyện chiêm bao Mông mông trời nước tán thành Mưa thu cây cối cúi nhìn hoàng hoa Hoàng hoa Khuê Nữ đậm đà Sơ khai đậu khấu mặn mà tái sinh Đi qua tuổi trẻ một mình Giữa mùa hoa cúc thình lình rét run Lá cồn khe khẽ nỗi buồn Trần gian tưởng niệm cỗi nguồn tương lai Ngồi bên bến, tựa gốc cây Ngó chuồn chuồn lượn đầu ngày đầu hôm Sầu Riêng, Măng Cụt hội đàm Lái Thiêu hương mật chảy tràn môi nhau Nhe răng thánh thót càu nhàu: Anh đừng bóc lột mận đào hớ hênh Cằn nhằn từ dưới tới trên Từ sau tới trước ghi tên tuổi vàng Tuổi vàng tên ngọc ngửa ngang Trầm phù hạnh phúc chứa chan lệ ngà Yêu đào từ mọc cành thoa Ngần sương Thúy Đạm vừa sa dấu bèo Chuyện chiêm bao (2) Đêm đêm anh ngủ màn trời Nằm trên chiếu đất dịch dời tủy xương Tủy xương dời dịch tuyết sương Trùng quan thu tóm về vườn giá băng Mồ hôi sa mạc hằng hằng Đổ ra thánh thót cản ngăn bốn mùa Nắng mưa dù thiệt dù thua Thiệt thua thù thắng thượng thừa thành thân Bấy nay kẻ Việt người Tần Bấy nay dưới nguyệt đếm gần đếm xa Đếm lui đếm tới đời ta Đếm từ mạt thế đổi ra thịnh triều Bất ngờ dừng sững đến điều Hồng hoang thái thậm hoang liêu dại khờ Đầy vai địa lý chép tờ Thơ về quá muộn tóc tơ điêu tàn Trời màn đất chiếu hỗn mang Sầu đi hỗn độn quá quan điệu chào Chuyện chiêm bao (3) Bất khả tâm giao bất khả nghì Hỡi ôi thần phách thất uy nghi Màn trời chiếu đất đêm ngày ngủ Đường đất thôn làng năm tháng đi Cố gắng trăm năm tìm kiếm mãi Mỏi mòn nghìn mối thể thân ly Đoạn trường từ đó thành số dzách Ngao ngán bất ngờ ngọt một cây Chuyện chiêm bao (4) Bấy nay dưới nguyệt tưởng gần xa Tượng thể chan hòa quỷ ghẹo ma Thao thức bây chầy thơ dội mãi Tuyệt vời từ đó mộng tuôn ra Thịnh triều cơ sở tầm vô mịch Chiến trận trường kỳ cứu thất tra Những tưởng tầm sưu sương sái diện Nào ngờ khai thác tuyết khuynh hoa Ôi thôi mộng mỵ thần ly thánh Bào háo vô năng tái lập tòa Chuyện chiêm bao (5) Tôi nằm khóc lóc bấy nhiêu bao Bao bấy mà ra chẳng giọt nào Lệ thắm u tồn sương tuế nguyệt Xuân hồng trường tại tuyết ly tao Mãn khai trực diện lan như huệ Trào trướng quai nhai vũ tợ mao Bước một mình đi riêng một bước Bóng người ở cuối cõi tiêu tao Chuyện chiêm bao (6) Chút đau đớn đứng chút đìu hiu Tùy thuận phồn hoa bước giấn liều Mộng ảo liên tồn vô mịch xứ Phù du liêu lạc khởi năng kiêu Tầm sưu túy điệu buồn khôn tả Trừ Khước Vu Sơn uổng quá nhiều Em tưởng ở đời chẳng thấy thú Tiền đường phó thác lạc linh phiêu Chuyện chiêm bao (7) Sương xuân về với nguyệt nguyên tiêu Trúc thạch u trầm tỏa hắt hiu Thảng sử thần ly kiêm phách lạc Cầm bằng sự đổ dữ tâm xiêu Chịu chơi gường gạo đỡ buồn chút Gay cấn trầm phù trướng tịnh liêu Số dzách đoạn trường là nhứt thể Một cây phức tạp ấy muôn điều Đười ươi giũ áo tình phong nhã Khỉ đột trút quần tưởng Việt siêu Thôi nhé từ đây tới đâu đó Thanh lâu phồn thịnh ngọc tiên tiêu Chuyện chiêm bao ( Nhứt chi nhứt nhật há Bồng Doanh Thiên cổ phù trầm khởi phục sinh Ngọc định xuy lai tồn lưu khúc Kim đồng hóa tác tục phàm thanh Phiêu bồng tâm sự phồn hoa tán Lưu thủy phong sương thịnh tuyết thành Mộng tưởng thiên niên tầm để sự Hoa tàn thánh tức bất kham thinh Nhứt thời thanh quyết giang đông mãn Kỷ xứ phục hoài yến dự oanh Chuyện chiêm bao (9) Đêm nằm thao thức tới bình minh Nửa khóc nửa cười quỷ hóa tinh Ú ớ liên tồn vi diệu ngữ Ầm ừ tục tiếp quái quỷ thanh U căn ẩn đế vô tâm xứ Đảo phụng điên hoàng hữu xưng danh Tồn lý lao đao tiền diện khuếch Mãn sàng nhiệt huyết khả kham thinh Chuyện chiêm bao (10) Chết đi sống lại là như thế Bước lỡ đi lầm há chẳng nhe Vạn kiếp khôn nguôi sầu lữ thứ Nghìn thu khó hiểu chuyện tình quê Em nghèo em khổ trăm năm lụy Bữa đói bữa no vạn thuở què Tê cóng tứ chi tim phổi cháy Đổi thân thay thể ối ê chề Chuyện chiêm bao (11) Lá cây ngọn cỏ thật bơ vơ Mỗi lúc gió về mới sởn sơ Cúi rạp mình tung lên một lúc Ngửa ngang lá dí xuống lô xô Nhánh cành quấn quýt tình thắm thiết Giông gió giập đè nghĩa tục thô Tiếp tới cơn mưa tuôn xối xả Phỉ tình hoan lạc lặng như ru Chuyện chiêm bao (12) Tình yêu như mộng thương như tiếc Xúc cảm tợ tơ tóc tợ sầu Ân nghĩa thâm trường ngày theo tháng Buồn đau sâu thẳm nguyệt mờ sao Đêm ngày tưởng niệm tâm như vượn Nhảy múa hú vang sắc loạn màu Viết mãi một bài thơ chẳng dứt Dằng dai gọt dũa đẽo từng câu Chuyện chiêm bao (13) Rừng đêm lá rụng liên miên Bên bờ suối ngọc nàng tiên một mình Nàng về từ cuối chân mây Giữa đêm nàng tắm suối này suối kia Nàng có mặc áo mặc quần - Đây là rất mực giữa rừng Chẳng ma nào thấy, nàng ngần ngại chi Cởi phăng quần áo ra đi Suối rừng mát mẻ chờ nàng tắm cho Chẳng ma nào ngó thấy đâu! Ngại ngùng ngượng nghịu? Vì còn có tôi? Nhưng tôi đâu phải là ma? Chuyện chiêm bao (15) Bàn chân em bước du dương Vì em đi lúc gió đương bay về Đường quanh quẹo lối ven khe Xuống lên lớp lớp sơn khê dịu dàng Xuống rừng em bước vào thôn Viếng thăm thôn nữ thành thân láng giềng Thôn làng từ thuở đầu tiên Ước mơ thấy một nàng tiên về làng Tôi từ khởi bước lang thang Gặp bao tiên nữ muôn vàn tái lai Tái sinh rất mực đầu thai Hỏi tôi có biết một ai ấy là? Ấy ai rất mực rườm rà Ấy người ấy ngợm ấy là đười ươi? Quanh năm rất mực biếng lười Chờ tôi về tới là vui tưng bừng? Bảo tôi lập tức theo chân Dắt tôi đi khắp đường quanh xóm làng Đường quanh ngõ quẹo âm vang Chiêm bao mộng tưởng đá vàng đầu tiên Gặp người thôn nữ Duy Xuyên (Thôn nương Đại Lộc xe duyên Xuân Đài) Nàng vội hỏi: - "ấy là ai? Ồ anh Sáu Giáng! ấy ai nàng là?" Chuyện chiêm bao (16) Cát lầm ngọc trắng thiên thu Gió băng trời bụi thổi mù bay theo Bay từ phố thị giắc gieo Tới thôn ổ những quanh queo con đường Gặp người thôn nữ bờ mương Suối khe nàng tắm du dương một mình Lên bờ ngồi khóc lặng thinh Không than thở những mối tình dở dang Gió bay gió thổi dịu dàng Ru nàng vào giấc mơ màng ngủ yên Chuyện chiêm bao (17) Ngủ yên bên lá cỏ chiều Giữa trời thu mỏng gió dìu mây trôi Ngủ yên bên suối bên đồi Bên rừng thu tạnh bên người xót xa Cát lầm ngọc trắng ố hoa Bên đời thổn thức thiết tha bên người Ngủ yên cây cỏ ngậm ngùi Một giờ yên ngủ lấp vùi trăm năm Tỉnh ra tìm lại chỗ nằm Chốn xa xôi ấy đêm rằm trăng soi Chuyện chiêm bao (1 Nàng tiên ấy đã đi đâu Đi mùa động đậy đi màu hương phai Đi về ngày mốt ngày mai Đêm tăm tối mộng đi dài dặm băng Tôi nằm ngủ thấy dưới trăng Đi về rất mực rất quen một nàng Nàng đi trận gió thênh thang Dẫn nàng đi khắp lang thang lối về Lối về cố quận sơn khê Làng thôn bao xiết cần kề bao xa Gũi gần cũng thể mà ra Tình thương xa vắng thiết tha bao từng Chào nhau một bận nấu nung Niềm đau xưa đã luống từng đã quen Đầu xanh tư lự mấy phen Mấy miền mấy cõi nhớ quên mấy lần Thông đèo rừng núi suối ngân Mây trời vấn vít hồng vàng mây bay Tôi ngồi chắp mãi bàn tay Chắp tình cây bút chép hoài bài thơ Chuyện chiêm bao (19) Em đi tháng rộng ngày dài Em về tháng rộng nằm dài hơn năm Mỏi chân duỗi cẳng em nằm Ngủ yên sao mắt lệ đầm đìa tuôn Đau thương không có cỗi nguồn Hoặc là rất có vui buồn gọi nhau Em đi rất mực sang giàu Em về rất mực càng giàu sang hơn Em đi chồng chất oán hờn Tưởng như triều biển đang lồng lộng dâng Lồng lên lộn xuống muôn phần Dặm đường dằng dặc mỏi chân em về Chào nhau như suối chào khe Như rừng chào biển như khe chào rừng Đằm đìa mắt lệ rưng rưng Trầm phù xóa trước vui mừng một hôm (Một hôm tim máu rải hàm Quên đi quá khứ nhớ nàng tương lai Nàng về hiện thể thiên thai Bước trong hiện tại bước ngoài thời gian) Chuyện chiêm bao (20) Nước non mây trắng nắng vàng Gió đưa đẩy lá vạn ngàn rung rinh Người đi tiên nữ vô tình Tuyết băng ngọc diện bất bình chuyện chi Một hôm bất chợt người về Giòng khe theo gót người về thăm tôi Ro re suối ngọc núi đồi Suối tuôn róc rách khắp nơi chốn nào Nghìn phương một phút thao thao Một giờ bất tuyệt chốn nào là nơi Chốn em chốn chị bồi hồi Chốn em mười sáu chồn ngồi thở ra Môi cười răng nở ngọc ngà Miệng cười môi nở ngàn hoa thắm hường Hôn em một phút phi thường Anh nằm chết ngất mùi hương muôn đời Hôn em một phút pha phôi Anh nằm chết giữa bầu trời dửng dưng Tỉnh ra nửa sợ nửa mừng Tận cùng gió núi trăng rừng tái sinh Chuyện chiêm bao (21) Tiếc vì em vẫn quá xinh Mà tôi lẩy bẩy rung rinh tuổi già Chiêm bao toàn thể ngọc ngà Tôn lưu mặt đất tiên nga lập thành Đi về bước chậm bước nhanh Nghe mùa động đậy nhịp chân lưu tồn Giật mình giật mẩy bôn chôn Nỗi niềm thổn thức làng thôn bấy chầy Tiếc gì tháng rộng ngày dài Vì em muôn thuở tháng ngày chào nhau Em cầm giỏ đi hái dâu Còn tôi xách dép theo hầu sau chân Một giờ cũng thể muôn năm Muôn năm cũng thể trăm năm một giờ Một giờ tặng một bài thơ Bình minh khuê nữ đợi chờ hoàng hoa Bài thơ thái thậm dao ca Bài thơ thượng thặng sơn hà hiến dâng Tặng em từng đã bao lần Mà không biết thật tử phần ở đâu Tận cùng gió gác trăng lầu Tái sinh rừng biển buồn rầu trăm năm Chuyện chiêm bao (22) Đi về phố thị tìm em Tìm em rừng biển chênh vênh thị thành Trang đời em giữ quá xanh Một chiều man dại nhìn anh đợi chờ Thấy em như thể hững hờ Thấy tôi như thể nửa chờ nửa không Thị thành sắp bước vào đông Thành thân băng tuyết phiều bồng xuân xanh Chuyện chiêm bao (23) Mặt trời mang chở đi đâu Một trời băng tuyết trên đầu mang đi Mặt trăng mỉm miệng thầm thì Trăng mùa thu mọc cũng vì tình em Mặt trời mang chở trăng đêm Vào sương băng tuyết tùy em não nùng Tình yêu có lẽ mông lung Chết từ muôn một song trùng tái sinh Chuyện chiêm bao (24) Bất ngờ em giết người anh Vô tình bất ý ai đành biết đâu Éo le có lẽ dài lâu Khéo vô duyên bấy là đầu hay đuôi Sự tình kể ngược kể xuôi Khẩn trương vô cớ sụt sùi vô căn Oái oăm rất mực thường hằng Toi đâm đấm đá ôi chèng đét ôi Ngẫm ra cho kỹ càng chơi Kỳ càng kỳ cục ba rơi cũ càng Đời xiêu đổ lộn đường đi đứng Nguồn xưa đâu anh lững thững tìm về Gặp em tưởng gặp tình quê Nào ngờ cố quận chán chê anh rồi Bờ khe anh trở lại ngồi Nhìn chuồn chuồn múa bốn trời ba con Một mai một cuốc lại còn Cần câu cũng một méo tròn hử em Tròn hay méo tùy em nhận định Méo hay tròn đủng đỉnh đong đưa Giờ trò ma quái thốt thưa Quỷ thần số dzách thượng thừa một cây Chuyện chiêm bao (25) Phi thường thánh nữ thở dài Thần tiên thái thậm thiên thai bực mình Đầy vơi đắm đuối tâm tình Em xinh hơn cả thiên hình đã xinh Dã man là cái giai nhân Thuyền quyên mọi rợ tưởng gần tưởng xa Em từ thiếu nữ bước ra Thành thân thục nữ tên là thuyền quyên Mang đêm mỹ nữ chênh vênh Em làm đắm đuối dưới trên bao người Mỹ nhân cách điệu tuyệt vời Giai nhân từ đó càng vời tuyệt hơn Phi thường thánh nữ thở than Tiên nương gào thét giậy tràn tiếng kêu Bực mình gió thổi qua đèo Hỡi ôi nhan sắc bọt bèo thiên thu Hỡi ôi mỹ nữ trầm phù Hồng nhan bạc mệnh tuyệt trù cổ kim Tôi về nghe vọng sơn xuyên Cô em mọi nhỏ tự tiền kiếp qua Mời em xơi một chén trà Tòng lai giai mính giang hà giai nhân Em đi bước với hai chân Miệng em đầy đủ thành phần hai môi Trăm năm dâu biển cõi đời Em nằm duỗi dọc dưới trời ngủ yên
Nhà Thơ Bùi Giáng Bùi Giáng (1926-199, là nhà thơ, dịch giả và là nhà nghiên cứu văn học của Việt Nam. Các bút danh khác của ông là: Trung niên thi sĩ, Thi sĩ đười ươi, Brigitte Giáng, Giáng Moroe, Bùi Bán Dùi, Bùi Bàn Dúi, Bùi Tồn Lưu, Bùi Tồn Lê, Bùi Bê Bối, Bùi Văn Chiêu Lỳ...Ông nổi tiếng từ năm 1962 với tập thơ Mưa nguồn. Tiểu sử Bùi Giáng sinh ngày 17 tháng 12 năm 1926 tại làng Thanh Châu thuộc xã Vĩnh Trinh, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam. Cha ông là Bùi Thuyên, thuộc đời thứ 16 của dòng họ Bùi ở Quảng Nam. Do người vợ cả qua đời sớm nên ông lấy người vợ kế là bà Huỳnh Thị Kiều. Bùi Giáng là con thứ hai của Bùi Thuyên với Huỳnh Thị Kiều, nhưng là con thứ 5 nếu tính tất cả các anh em. Khi vào Sài Gòn, ông được gọi theo cách gọi miền Nam là Sáu Giáng. Năm 1933, ông bắt đầu đi học tại trường làng Thanh Châu. Năm 1936, ông học trường Bảo An (Điện Bàn) với thầy Lê Trí Viễn. Năm 1939, ông ra Huế học tư tại Trường trung học Thuận Hóa. Trong số thầy dạy ông có Cao Xuân Huy, Hoài Thanh, Đào Duy Anh. Tháng 3 năm 1945, Nhật đảo chính Pháp, nhưng sau đó ông cũng kịp đậu bằng Thành chung. Năm 1949, ông tham gia kháng chiến chống Pháp, làm bộ đội Công binh. Năm 1950, ông thi đỗ tú tài đặc biệt do Liên khu V tổ chức, được cử tới Hà Tĩnh để tiếp tục học. Từ Quảng Nam phải đi bộ theo đường núi hơn một tháng rưỡi, nhưng khi đến nơi, thì ông quyết định bỏ học để quay ngược trở về quê, để đi chăn bò trên vùng rừng núi Trung Phước. Năm 1952, ông trở ra Huế thi tú tài 2 ban Văn chương. Thi đỗ, ông vào Sài Gòn ghi danh học Đại học Văn khoa. Tuy nhiên, theo T. Khuê thì sau khi nhìn danh sách các giáo sư giảng dạy lại, ông quyết định chấm dứt việc học và bắt đầu viết khảo luận, sáng tác, dịch thuật và đi dạy học tại các trường tư thục Năm 1965, nhà ông bị cháy làm mất nhiều bản thảo của ông. Năm 1969, ông "bắt đầu điên rực rỡ" (chữ của Bùi Giáng). Sau đó, ông "lang thang du hành Lục tỉnh" (chữ của Bui Giáng), trong đó có Long Xuyên, Châu Đốc... Năm 1971, ông trở lại sống ở Sài Gòn. Thi sĩ Bùi Giáng mất lúc 2 giờ chiều ngày 7 tháng 10 năm 1998, sau một cơn tai biến mạch máu tại bệnh viện Chợ Rẫy (Thành phố Hồ Chí Minh, tức Sài Gòn cũ) sau những năm tháng sống "điên rồ lừng lẫy chết đi sống lại vẻ vang" (chữ của Bùi Giáng). Tác phẩmTheo thống kê chưa đầy đủ, tác phẩm của Bùi Giáng có (tạm phân theo thể loại): Tập thơ Mưa nguồn (1962) Lá hoa cồn (1963) Màu hoa trên ngàn (1963) Ngàn thu rớt hột (1963) Bài ca quần đảo (1963) Sa mạc trường ca (1963) Mười hai con mắt (1964) Rong rêu (1972) Thơ vô tận vui (1987) Mùa màng tháng tư (1987) Mùi Hương Xuân Sắc (1987) Đêm ngắm trăng (1997) Thơ Bùi Giáng (Montréal, 1994) Thơ Bùi Giáng (California, 1994)… Nhận định Nhận xét về Bà Huyện Thanh Quan Nhận xét về Lục Vân Tiên Nhận xét về Chinh Phụ Ngâm và Quan Âm Thị Kính. Nhận xét về truyện Kiều và truyện Phan Trần. Tất cả đều được xuất bản năm 1957. Giảng luận Giảng luận về Nguyễn Công Trứ Giảng luận về Cung oán ngâm khúc Giảng luận về Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu. Giảng luận về Phan Bội Châu Giảng luận về Chu Mạnh Trinh Giảng luận về Tôn Thọ Tường Giảng luận về Phan Văn Trị Tất cả đều được xuất bản năm 1957-1959. Triết học Tư tưởng hiện đại (1962) Martin Heidgger và tư tưởng hiện đại I và II (1963) Sao gọi là không có triết học Heidgger? (1963) Dialoque (viết chung, 1965) Tạp văn Các sách xuất bản năm 1969, có:. Đi vào cõi thơ Thi ca tư tưởng Sa mạc phát tiết Sương bình nguyên Trăng châu thổ Mùa xuân trong thi ca. Thúy Vân Các sách xuất bản năm 1970, có: Biển Đông xe cát Mùa thu trong thi ca. Các sách xuất bản năm 1971, có: Ngày tháng ngao du Đường đi trong rừng Lời cố quận Lễ hội tháng Ba Con đường ngã ba-Bước đi của tư tưởng… Sách dịch Các sách xuất bản năm 1966, có: Trăng Tỳ hải Cõi người ta Khung cửa hẹp Hoa ngõ hạnh Othello Các sách xuất bản năm 1967, có: Bạo chúa Caligula Ngộ nhận Kim kiếm điêu linh Các sách xuất bản năm 1968, có: Con đường phản kháng Mùa hè sa mạc Kẻ vô luân Các sách xuất bản năm 1969, có: Nhà sư vướng luỵ Ophélia Hamlet Hòa âm điền dã Các sách xuất bản năm 1973 và 1974, có: Hoàng tử Bé (1973) Mùa xuân hương sắc (1974)... Hiện nay, nhiều tác phẩm của ông đã và đang được tái bản và xuất bản trong và ngoài nước. Đánh giá Trước và sau năm 1975, đã có nhiều bài viết về ông và sự nghiệp văn chương của ông. Ở đây chỉ trích giới thiệu thêm ý kiến của nhà nghiên cứu T. Khuê được in trong Từ điển văn học (bộ mới): Bùi Giáng viết rất nhiều, nhưng những gì còn lại chính là thơ. Thơ ông, ngay từ thuở đầu đã rong chơi, lãng mạn, tinh nghịch, nhẹ nhàng, hóm hỉnh, luôn là những lời vấn đáp lẩn thẩn về ý nghĩa cuộc đời, về lẽ sinh tồn, về những chuyện phù du, dâu bể, ẩn khuất khía cạnh dục tình khép mở của Hồ Xuân Hương...Từ Nguyễn Du, ông tạo nên một môtip bạc mệnh hiện đại, có màu sắc siêu thực qua tính cách tạo hình, có chất hoang mang của con người bất khả tri về mình, về người khác trong cuộc sinh tồn hiện hữu... Bùi Giáng đã tái dựng lục bát trong bối cảnh mới của thời đại hiện sinh. Nguồn thơ của ông phát tiết trong khoảng thời gian ngắn, chỉ hai năm 1962-1963 đã có tới 6 tập thơ…Chuyện hạ bút thành thơ của ông được xác định như là một hiện tượng độc đáo…Tuy nhiên bi kịch của Bùi Giáng là ông lập lại chính mình, ngay cả trong thơ, cho nên những hình ảnh đẹp, những tư tưởng tân kỳ, nhiều khi được dùng lại nhiều lần trở thành sáo và vô nghĩa... Nhưng dù sao chăng nữa, ông cũng đã tạo được một mẫu ngông thời đại, sáng tạo một kiểu say sưa, chán đời của thế kỷ 20, khác với Nguyễn Khuyến trong thế kỷ 19 hoặc Tản Đà ở đầu thế kỷ 20