<div align="center">Dâng cha Tết này nhà lại vắng cha Thuốc không thơm nữa ấm trà hết ngon Cha đi về phía vuông tròn Trần gian lấm láp mãi còn nắng mưa Đời người mới đấy thành xưa Nhìn lên nhân ảnh ảo mờ khói sương Con không tin có thiên đường Nhưng tin có thật nỗi buồn, cha ơi! Con tìm đâu giữa chơi vơi Cha đi về phía xanh lời cỏ hoa Cách người thước đất mà xa Rót mời cha một chén trà hư không Rưng rưng tàn thuốc quặn lòng Thương cha khói cũng nặng lòng không bay!</div>
Cuối cơn mưa Em lặng đến cuối cơn mưa bất chợt Lộng lẫy sau lưng bảy sắc cầu vồng Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong Em thanh khiết vào ta như lẽ thật Mong manh áo vàng chớm thu mênh mang Em tìm một trái tim đừng bội bạc Giữa đời ta thánh thiện với hoang đàng!
Sau lưng mùa hạ cũ Và lại đến cái mùa phượng đỏ Kỉ niệm xưa chìm khuất ở nơi nào Tiếng ve vỡ ra trăm nghìn mảnh nhớ Em không về nhận mặt tháng năm sao? Dành cả đấy cho em dành cả đấy Anh gom mây ngũ sắc bọc thơ tình Em nhón gót cho thời gian tụ lại Tuổi học trò giọt hạ rớt lem xanh Dành cả đấy cho em dành cả đấy Nguyên cơn mưa không thiếu hạt nào Nắng mùa hạ trong veo nhìn thấy đáy Nở phập phòng bóng nước tán me chao Dành cả đấy cho em dành cả đấy Mượn thời gian hăm mốt tuổi anh đền Để mùa hạ nắng mưa là trai gái Phượng cũng từng hồi hộp lúc kêu tên Và lại nhớ vòm trời hoa phượng vĩ Khép rưng rưng mùa hạ giữa tay cầm Cửa lớp mở với một người trong đó Vẽ lên bàn và hát những lời câm... Ai bảo nhớ bảo dành cho em hết Anh tìm em mắt cứ ngóng lên trời Câu thơ viết tan vào mây ngũ sắc Cuối sân trường vô vọng xác ve rơi!
TÂM SỰ NÀNG THÚY VÂN Nghĩ thương lời chị dặn dò Mười lăm năm đắm con đò xuân xanh Chị yêu lệ chảy đã đành Chứ em nước mắt đâu dành chàng Kim! Ơ kìa sao chị ngồi im ? Máu còn biết chảy về tim để hồng Lấy người yêu chị làm chồng Đời em thể thắt một vòng oan khiên! Sụt sùi ướt cỏ Đạm Tiên Chị thương kẻ khuất đừng quên người còn Mấp mô số phận vun tròn Đất không thể lấp linh hồn đòi yêu. Là em nghĩ vậy thôi Kiều Sánh sao đời chị bao chiều bão giông Con đò đời chị về không Chở theo tiếng khóc đáy sông Tiền Đường. Chị liều hờn giận yêu thương Vầng trăng còn lấm mùi hương hẹn hò Em chưa được thế bao giờ Tiếc trinh thương chị đánh lừa trái tim. Em thành vợ của chàng Kim Ngồi ru giọt máu tượng hình chị trao Giấu đầy đêm nỗi khat khao Kiều ơi ! Em đợi kiếp nào để yêu?
Viết tặng những mùa xưa</span> <span style="color:#993399">Hãy chỉ dùm anh hoa sữa phố nào Thơm váng vất, nhớ thương nhòe hết cả Anh quay về hoài niệm giữa chiêm bao Chợt hoảng hốt cây đến mùa trút lá Hương hoa sữa phải một lần thơm quá Bàn tay em ngây dại để anh cầm Cái nóng ấm suốt mười năm mất ngủ Sớm nay buồn nghe lạnh nhắc hồi âm. Hãy chỉ dùm anh quán nhớ xa xăm Cà phê đắng những vỉa hè Hà Nội Lời nói yêu em môi thơm kẹo vừng Hồi hộp trước khi mùa run rẩy đợị Chẳng phải mùa đâu em đang run đấy Phập phồng trăng sau nếp áo đang rằm Chẳng phải lời đâu kẹo vừng thơm đấy Chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm. Hãy giữ dùm anh phố cũ rêu phong Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm Anh đang khóc cho ngày xưa lãng mạn Thời hai ta nông nổi đã qua rồị
Chiều ấy... Hải Phòng Hải Phòng đón anh bằng cơn mưa sũng nước Em che ô đứng đợi phía chân cầu Ôi nỗi nhớ cứ đòi anh phải ướt! Để được cùng Tam Bạc hóa vào nhau Hải Phòng đón anh bằng bước chân phượng cháy Em mát thơm trong áo tím ra đường Ôi nỗi nhớ cứ đòi anh tan chảy! Để nhập cùng sông Cấm - dịu dàng thương! Hải Phòng đón anh bằng âm âm gió biển Tiếng em vang trong giọng sóng rì rầm Ôi nỗi nhớ cứ đòi anh...ngọt lịm! Trước Hải Phòng thưa thốt chuyện trăm năm!
Nói về thơ Trương Nam Hương, mydream có thêm một số thông tin về nhà thơ nữa nè. Trương Nam Hương muốn trả nợ bằng... thơ Người đàn ông này đã có hơn 20 năm làm thơ. Hương tự nhận là người mãi mãi "không trẻ, cũng chẳng già" vì lúc nào anh cũng đau đáu sống với quá khứ. Bởi vậy, thơ anh thường buồn. Với Hương, có quá nhiều thứ trong quá khứ cứ đeo đẳng, dai dẳng cho đến khi bật được ra và tuôn trào thành thơ. Suốt cả thời tuổi trẻ, lúc nào anh cũng mang theo tấm ảnh mẹ trong chiếc bóp nhỏ. Cầm tấm hình đã ố vàng, Hương kể: "Mẹ tôi đấy. Tôi mất mẹ từ bé. Ký ức của tôi về bà chỉ còn là những ngày tháng theo bà vào ra hết bệnh viện này đến bệnh viện khác". Người đàn ông đó luôn cảm thấy thiếu vắng tình yêu. Đối với anh, làm thơ và sống là một chuỗi những vật vã kiếm tìm. Có lẽ vì thế mà trong mọi cuộc trò chuyện và cả khi làm thơ, bao giờ Hương cũng quay về chủ đề tình yêu. Anh nghêu ngao: "Chỉ khi ốm rặt/ Rưng rưng cháo hành/ Câu thơ mới hát/ Ruột bầu nấu canh"..., rồi cười xòa: "Con người ta sống với khát vọng hạnh phúc. Chỉ đến khi cảm thấy mình phải trả giá đắt trong cuộc kiếm tìm ấy thì mới thấy hối hận". Năm 1991, đúng vào tuổi 27, Hương nhận giải thưởng Hội Nhà văn VN cho tập Khúc hát người xa xứ. Tập thơ là nỗi niềm của một người ngày ngày phải chạy vạy từng bữa ăn cho vợ con, đêm về lại lao tâm khổ tứ với những câu thơ để tìm chỗ dựa. Hương tâm sự: "Thời ấy, nhà có con heo đất. Mỗi lần bạn bè đến thì rút ruột nó ra mới được bữa cơm. Thế nhưng, nó là những năm tháng tôi sống trọn vẹn nhất với thơ". Hương bây giờ vẫn ngược xuôi với các trại sáng tác, với những tập thơ của những người viết trẻ và già. Hiện anh là Ủy viên Ban thư ký Hội Nhà văn TP HCM, Phó Chủ tịch Hội đồng thơ và Trưởng ban đại diện phía Nam báo An ninh Thế giới. Anh không ngại xông vào chốn quan trường văn chương. Bởi lẽ anh muốn làm một cái gì đó có ích để được trả nợ quá khứ. (evan.com)