MƯA NGUỒN CHỚP BỂ Rứa mà đã hai sáu năm đằng đẵng mệ nằm trong cát trắng Triệu Phong mặt trời đỏ vẫn mỗi ngày đổ nắng dẫu thác rồi đời Mệ vẫn long đong. đêm con nằm nghe mưa nguồn chớp bể thương dòng sông đá đổ mồ hôi hột lúa củ khoai mần ra đâu có dễ tóc Mệ bạc từ con vừa tuổi thôi nôi. cha lên chiến khu, mẹ vô du kích chú của con Tây bắn tại làng Mệ thức trắng hằng đêm ròng tịch mịch lắng nghe từng sợi gió thổi lang thang. ngày tập kết con sống cùng với Mệ cầu Hiền Lương gần mà quê thì xa mắt Mệ đỏ suốt những chiều dâu bể con và chén cơm trong nỗi nhớ quê nhà. chợ Hồ xá Mệ bán từng chiếc bánh lo cho con được cắp sách tới trường; con thương Mệ ròng ròng đêm thức lạnh lắng mưa nguồn chớp bể vọng cố hương. lý mười thương ơi lý mười thương con thương Mệ, thương quê nghèo dội nắng suốt một đời như là cây rau đắng mưa nắng quê nhà ru giấc Mệ, Mệ ơi!.. GỞI VỀ QUÊ MẸ Có bao giờ xa quê mẹ được đâu Trong giấc ngủ cũng nhớ về Quảng Trị Chang chang nắng ươm vàng mùa bông bí Đá bên sông Thạch Hãn đổ mồ hôi. Mẹ còng lưng cuốc đất ở bên đồi Hoàng hôn nhuộm chân trời màu lửa; Con xa quê trong niềm đau cắt cứa Đạn bom còn rình rập dưới lòng sâu. Các dì con mưa nắng dãi dầu Màu tóc bạc theo đàn con tàn tật Chiến tranh đi qua gieo nỗi đau có thật Chất độc giết người chưa buông thả quê hương… Héo hắt nụ cười trong muôn nỗi tơ vương Bà con mình ngắm bờ Nam, bờ Bắc Hai bờ sông suốt một thời đánh giặc Những ai còn nằm dưới nắng như nung? Sông Hiền Lương trôi trắng biển Cửa Tùng Những linh hồn theo thuyền đi vời vợi; Đêm thao thức con tìm về bến đợi Chạnh lời ru bổi hổi lắm quê ơi!..