Truờng xưa.....không thể quên

Thảo luận trong 'Văn, thơ sưu tầm' bắt đầu bởi ducanh11cdth02, 20/3/12.

  1. ducanh11cdth02 Thành viên

    Tôi từng nghe 1 ai đó đã nói: Hãy biết trân trọng những gì mình đang có đừng để đến khi tuột mất mới cảm thấy hối tiếc". Đúng vậy! Trước khi còn là một cô học sinh cấp 3 tôi luôn nghĩ thậm chí còn ao ước 1 điều thật nực cười là mong sao được ra trường càng nhah càng tốt. Nhưng giờ khi đã đặt chân vào giảng đường dh, sống những ngày tháng sinh viên tôi mới thấy nhớ trường nhiều hơn, nhớ thầy cô, bạn bè. Lúc trước khi còn là một nữ sinh cấp 3, tôi không thể nghĩ trường học này, lớp học này lại khiến tôi nhớ và nghĩ nhiều như vậy. Tôi muốn quay lại cái cảm giác tim đập nhanh, run run khi đến tiết luyện tập Hóa của cô Vân Anh bởi tôi chẳng có 1 chút năng khiếu về môn học này. Tôi muốn nhìn thấy dáng cô chủ nhiệm trong những tiết Văn, dịu dàng, trầm lắng . Muốn nhìn thấy nụ cười hiền như bụt của thầy Minh trong những giờ học lý. Và muốn ngồi lắng nghe những bài giảng địa của cô Lan, tiết Anh của cô Hạnh. Nhưng thời gian thì cứ trôi lặng lẽ vô tình không bao giờ quay lại cả mà nếu thời gian có quay lại được thì chẳng bao giờ trong từ điển có 2 chữ " hối tiếc" và như vậy thì cuộc sống sẽ quá hoàn hảo không còn gì có thể gọi là kỉ niệm phải không? Giảng đường dh khác quá xa với cấp 3 khiến tôi cảm thấy ngỡ ngàng, tôi dường như không còm cảm nhận được sự quan tâm của thầy cô như lúc còn học cấp 3, những tiết học chỉ là cho và nhận kiến thức giữa giảng viên và sinh viên, tôi biết học đh chủ yếu là tính tự giác của mỗi người nh tôi vẫn thèm cái cảm giác lúng túng khi lên kiểm tra bài cũ, tiếng nhắc nhở tận tình như thầy cô ở cấp 3.Nhưng kỉ niệm thì vẫn mãi chỉ là kỉ niệm dù mình có muốn nó biến thành hiện tại cũng chẳng bao giờ được. Tôi sẽ ngừng mong muốn lại mà thay vào đó là những lời cảm ơn chân thành nhất đến những thầy cô trường cấp 3 Cam Lộ, cảm ơn những người lái đò luôn dạy dỗ và đưa chúng tôi đến với bến bờ tri thức.
    Nguyễn Hồnh Vinh

Chia sẻ trang này