Tin Dòng Nhuệ yên ả hơn khi mầm trăng chớm nhú vẫn xua đi được cái bức bối của ngày hè. Nàng và chàng ngồi bình thản nhìn ra mặt sông, con sông đã chảy vào trong hơi thở của nàng từ thuở lọt lòng, vỗ tiếp vào trong những bài thơ cứ luỵ mị của nàng về những điều tưởng chừng như cũ lắm, như con nước đỏ ngầu chả biết bởi phù sa hay ô nhiễm nữa… Bên kia sông là quán cà phê nàng vẫn ngồi với tất cả loại bạn của mình, với tất cả loại tình yêu từ điên cuồng đến lờn lợt dành cho nàng, ẩn hiện dưới những tán lá vô tư lự của góc công viên già. Quái, người ta đã bỏ ra bao nhiêu để mua được cái việc thuê một góc lớn công viên già làm quán cà phê nhể? Hẳn là nhiều tiền lắm. Chà, tiền… Ly nước ngọt lịm ru mị dần những giác quan của nàng. Vẫn như mọi khi, 2 đứa với 3 cốc nước, chàng vẫn thản nhiên làm một hơi hết sạch trước khi nàng kịp mời. Nàng chả bao giờ lấy làm phiền, cảm giác thích thú đọng ở đuôi mắt nheo nheo nhìn chàng tinh nghịch. Trông nàng với chàng lúc này có giống một cặp không nhỉ? Mai là đám cưới một người bạn của nàng, xa quá, nàng không đi được, phải nhắn tin hỏi thăm mới được. Ngại dùng những phím số cứ hay bị kẹt đến nỗi nhắn được một cái tin là y như rằng tay nàng tấy đau, mượn điện thoại của chàng, vừa nhắn tin vừa cười cười tưởng tượng ra gương mặt của bạn nàng sẽ cười như thế nào khi nhận được tin nhắn này. Sau khi nhấn vào lệnh send, nàng tiếp tục tận hưởng cảm giác mát lịm của cốc nước. Chiếc điện thoại của chàng nhấp nháy, quái, nàng đã bảo là nàng nhắn nhờ từ điện thoại của bạn rồi, thì dẫu có trả lời cũng phải nhớ ra mà trả lời vào điện thoại của nàng chứ. Nàng vừa lần bầm vừa đọc tin… Chiếc điện thoại Motorola của chàng chả biết là đời nào, bấm vào nút lên xuống để đọc cho hết tin nhắn của mình, mắt nàng tự nhiên tối sầm trước những kí tự đang hiện ra trước mắt nàng: “Yêu ơi! Đang làm gì thế? Yêu nhớ em không?...” “Mình ơi! ước gì lúc này lại được ở bên mình, yêu sẽ cắn mình một cái thật đau. Để nghe mình gọi Mèo con ơi….” ...Nhưng danh xưng mà chàng vẫn nhắn cho nàng khi muốn bày tỏ một niềm thắm thiết, tự nhiên có cái gì nhầy nhầy, trườn dần trên cổ nàng, cố gắng uống một hơi nước dài để giữ được sự thản nhiên…Nàng nhìn số điện thoại của người gửi đến, vẫn là cái số điện thoại ấy, cái số điện thoại mà đã có lần vô tình nàng phát hiện ra một điều cách đây khoảng 2 tuần… Chàng về quê với gia đình, khi chuẩn bị trở lại Hà Nội, nàng bảo chàng, rất dịu dàng: - Về đến nhà gọi gọi lại cho em nhé! Nàng nói câu ấy đến hai lần, không thấy chàng rối rít như mọi khi, có cái gì thắt lại, nàng chờ đợi.. 9h, rồi 9h30, rồi 10h tối, không thấy chàng gọi, nàng sốt ruột bấm số của chàng, chiếc điện thoại đổ chuông mải miết như khiêu khích. Những ngón tay của nàng run run bấm từng phím chữ: “Nếu 10h30’ anh không gọi lại cho em thì sẽ không bao giờ phải gọi lại cho em nữa đâu”, lệnh send nhấp nháy… 10h45’… chàng vẫn không gọi lại, không nhắn tin, chần chừ một chút, rồi nàng quả quyết bấm số điện thoại… - Alô - Alô, dạ, cháu xin lỗi vì đã gọi khi hơi muộn, bác có thể cho cháu gặp anh Z được không ạ? - Anh Z nhà em không có nhà chị ạ. - L đấy à, thế em có biết khi nào anh Z về không? Chị có việc muốn trao đổi với anh ấy ngay hôm nay. - Anh ấy bảo sang Hà Nội, tối nay không về. - Ô, vậy à, cảm ơn L nhé, khi nào anh ấy về phiền em nhắn lại là có chị G gọi nhé! - Dạ! Giá có gương, nàng muốn soi xem gương mặt của nàng lúc ấy trông như thế nào lắm. Hôm sau… Yahoo message mở, nàng nhếch mép cười nhạt khi đọc tin nhắn của chàng: - Em ơi, hôm qua anh về quê lên, mệt quá, ngủ như chết, không biết em gọi, nhận được tin nhắn của em, sợ quá, nhắn cho em này… Đúng lúc ấy, thấy nick của chàng sáng: - Anh đang ở đâu đấy? - Anh đang ở nhà. - Tối qua anh bận à? - Anh về nhà, mệt quá, lăn ra ngủ, nhắn tin rồi mà em không nhận được à? - Em có nhận được, thế tối qua anh ngủ ở đâu thế? - Anh ngủ ở nhà mà. - Thật không? - Thật mà. - Sao nhà anh bảo anh không ngủ ở nhà? - Ôi, mẹ của tôi! - Không, là em L bảo, không phải phu nhân V. - Người ta đòi nợ anh, anh sang 166 HN, tối qua anh phải ngủ trên ghế đây này, anh không muốn làm em lo lắng cho anh về chuyện tiền bạc, anh muốn là người đàn ông của em đúng nghĩa và anh luôn phấn đấu để xứng đáng là chồng của em sau này, giờ anh vẫn đang ở 166 HN đây này… ...Chàng còn nói nhiều lắm, chat nên chàng không nhìn thấy được gương mặt nàng, nó dửng dưng với cái nhếch mép, chàng đã khôgn biết vô tình nàng biết được một tin nhắn: “Tối CN này yêu sang với em nhé! Yêu sẽ hát cho em nghe nhé…” Chàng đã không biết mà… …Gió vẫn thản nhiên mát rượi trên mặt nàng, mảnh trăng chếch cao dần, trăng này đã có lần nàng đố chàng: - Đố anh biết, trăng này gọi là trăng gì? - Mồng một lưỡi trai, mồng 2 lá lúa, mồng ba câu liêm, mồng bốn lưỡi liềm… trăng này là trăng lá lúa. - Không phải, nàng khúc khích cười khoái chí, trăng này là trăng mày Kiều, Nguyễn Du đã tả lông mày của Thuý Kiều đẹp như thế… (phỉ phui sao lúc này nàng lại quên mất câu thơ ấy nhỉ? Không biết chính xác có phải là Mày ai trăng mới in ngần không nữa. Bạn nào nhớ chính xác bảo nàng với nhé, lâu lắm rồi không đọc lại truyện Kiều)… …Nàng vẫn cười đáp những câu chuyện của nàng, hình như nó không được tươi lắm, nhoẻn miệng cười che cơn run lạnh đang bò dọc sống lưng… Nàng vẫn chở chàng ra bến xe bus như thông lệ, chỉ khác, thay vì nhìn theo chiếc xe khi nó lăn bánh thì nàng lúi húi với những phím chữ: “Anh ạ! Em rất ấn tượng với số điện thoại 0988355…” Lệnh send được thực hiện, nỗi chua chát về thất vọng trào sôi, nàng thản nhiên tắt điện thoại ngay sau đó, khi chàng gọi lại cho nàng… …Tính đến thời điểm này, nàng mới gật đầu lời tỏ tình của chàng được gần 3 tháng, trước đấy, họ là đôi bạn cực lỳ hiểu ý nhau đã được 3 năm…
Tiễn Nó không nhớ mình đã bao nhiêu lần đi tiễn và được tiễn nữa, chỉ biết mỗi lần nghe thấy tiếng tàu hú là lại thấy nhói lên trong lòng, cái cảm giác của lần nó tiễn anh về với xứ cát. Nó ghét cảm giác của những cuộc tiễn đưa, bao nhiêu lần rồi không quen được, ngày nó và chị Hồng chạy vội vàng về Phủ Lý để tiễn Lụa đi Sài Gòn, nó không dám nhìn mẹ Lụa, đôi mắt của người đàn bà quá lam lũ và bất lực trước miếng cơm manh áo khiến cho cô con gái duy nhất phải lặn lỗi vào Nam, chưa biết được nhưũng gì đang ở phía trước. Lụa chắc cũng nghĩ thế nên không dám ngòi gần mẹ, cứ bô bô với chúng nó, còn Vân Tử thì lầm lì hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Tàu chuyển bánh dần chị Hồng là người đầu tiên khóc, chị ngồi thụp xuống ôm mặt khóc rưng rức, thôi thế là Phương Anh, mẹ Lụa, Chinh, Hằng, Thuỷ cũng oà khóc theo. Bọn con trai lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác. Nó bước ra đường tàu, cố nhìn theo đuôi con tàu hút dần ở khúc quanh, nó không khóc, cứ đứng như tượng mà không biết Vân Tử đã đứng lặng lẽ ngay sau nó từ bao giờ, lần đầu tiên nó không ngửi thấy mùi thuốc lá, mắt nó, tai nó… tất cả các giác quan vẫn còn mải rung theo thanh âm còn vọng ở dưới đường ray… Ngày anh tạm biệt Hà Hội để về với xứ cát, nó cũng tiễn anh, ga Hà Nội nhộn nhạo như nó vốn nhộn nhạo từ đời nào, nó và anh đứng lặng lẽ không ai nói được lời nào, đăm đắm nhìn vào mắt người con trai đã làm cho nó bị phải lòng đến si mê, sống mũi nó chợt cay khi nhìn thấy mắt anh ầng ậng nước, nó lặng lẽ giấu mắt mình khi vùi đầu vào ngực anh, muốn lưu lại thật rõ nét hơi ấm đã trở nên quen thuộc suốt bao năm. Đợi nhau… đợi nhau… lòng hứa với lòng… ngày mai, nó sẽ không còn có anh chở đi học, không còn có anh đứng đợi dưới cổng trường, không còn có anh để cho nó nhõng nhẽo hay hờn giận, ngày mai… gió sẽ thổi vào mặt nó nhiều hơn, gió sẽ làm rối tóc nó nhiều hơn, bởi, sẽ không còn có người che gió cho nó nữa… Ga Đông Hà một buổi sáng ẩm ướt, anh lấy điện thoại ra chụp rất nhiều, bảo: để khoe với mọi người là Mod của Box Thơ đã có ghé thăm Đông Hà, dẫu chỉ là hai tiếng, nó nguýt dài: phải chụp lấy cái chữ Đông Hà kia kìa, chứ chụp thế này, biết là ga nào. Tàu chuyển bánh, không biết anh có nhìn theo không, mà ngày hẹn gặp lại đã không thể thực hiện được cho đến tận bây giờ, nó không dám nghĩ, chỉ sợ sẽ nghĩ đến một linh cảm xấu. Tốt hay xấu, nó cũng không dám nghĩ nữa… Cuộc đời vẫn có những chuyện nằm ngoài những dự định, ngay như cái chuyện nó rời Sài Gòn bằng tàu là cũng không hề được tính đến ngay từ đầu, nó bị mất chứng minh thứ và thế là không thể về Bắc bằng máy bay, giờ đã cận, nó chạm chận đến ga Sài Gòn khi chỉ còn 10’ nữa là đóng cửa nhà ga, đồ đạc thì lắm, vé vẫn còn chưa mua, vội vàng, hộc tốc chạy, bình rượu Bàu Đá tự nhiên như nặng hơn trong cuộc chạy đua với thời gian, khi sắp xếp xong đồ đạc cũng là lúc nó nhìn thấy bạn hối hả chạy đến, mồ hôi nhỏ thành từng hột to tướng trên mặt. Nó đứng im như phỗng khi bạn kéo nó lại. Nó biết, bạn còn nhìn theo khi còn nghe thấy âm vọng của tiếng tàu. Tự nhiên thấy cả đoàn tàu dừng lại. Mọi người nhốn nháo: Tai nạn! Tai nạn! Nó hốt hoảng vớ lấy cái điện thoại, đúng lúc ấy bạn gọi, nó thở đánh phù vì biết bạn vẫn an toàn… … Sẽ còn có bao nhiêu cuộc tiễn đưa nữa, nó không biết được, có những cuộc tiễn đưa cảm giác rành rành không biết ngày nào mới gặp lại, có những cuộc tiễn biết chào nhau chỉ là để cho ngày này ngày này gặp lại. Biết thế sao mà vẫn trĩu nặng trong lòng. Đến bây giờ, là bao năm, anh vẫn chưa trở lại, Bắc Hà lại vào đông, rét mướt đánh lập cập trên những mái nhà. Mỗi lần ra đường, gió bấc lại táp vào mặt, luồn qua tai, rũ tung tóc nó, vì không còn có người che...
Hơ... hơ....đểu nhề, dưng mà nó hư hay nó cấu cũng kệ tớ nhá, ấy iêu nhá! Chẹp! Sắp đến ngày rồi, tớ phải là người mở topic ấy đấy nhá. Hôm ấy chắc tớ đang ở LangBiang. Hức!
Rét Đêm dần về khuya, cái lạnh dương như chích dần vào xương tủy, nó bước đi như kẻ vô gia cư, răng va vào nhau lập cập, cảm giác như tất cả chân tóc cũng dựng ngược theo từng lỗ chân lông... Trước khi vào Nam, nó từng muốn phải làm bằng được cái việc lang thang đêm Sài Gòn, "để xem nó khác với đêm Hà Nội như thế nào". Rố cục nó cũng không dám đi một mình. Nó và em, hai chị em líu ríu trở về thì cái lối về ngõ 61 ấy đã ngập bỏm nước của thủy triều sông Sài Gòn dâng. Hai chị em nó phải đi vòng thật xa. Đêm Sài thành của mé Nam cầu Sài Gòn biệt lập với cái ồn ào và hối hả, nhấp nhoáng của trung tâm thành phố như đêm nào. Nó bâng quơ với em: giống Hà Đông nhà chị! Phải rồi, không giống sao được khi mà cũng là những con phố khuya vắng tĩnh mịch dưới ánh sáng vàng, thứ ánh đện xưa xứ Lụa chăng ra đường đầu tiên, nó đã từng đi như mê đi khi nhìn những đường mưa chăng tơ mê ảo giăng sóng sánh của mỗi lần đi học về xưa. Chết tiệt nhất là khi nó háo hức kể điều ấy với một gã, gã gật gù bảo: xưa chỉ có Đại xứ quán Ba Lan dùng ánh sáng ấy để làm ánh sáng công cộng. Em có biết người ta gọi nó là ánh sáng gì không? - Không ạ - Khoa học đã kết luận, gọi nó là thứ ánh sáng kích dục - Hự! Oạch! Khoa học gì nó chả biết, đúng sai gì nó cũng chả biết, chỉ biết, tự nhiên một cảm giác chờn chờn dâng lên... Giờ thì đã có nhiều thành phố dùng ánh sáng vàng làm đèn đường rồi, Sài Gòn cũng thế, nó đi bên em, thản nhiên hát ông ổng...Em lang thang một mình trên phố vắng, trong đêm khuy đương lạnh lẽo sương rơi, buông đôi chân lạc mình trong im lặng, tình yêu ơi từ nơi em bỗng nói...Ở nơi xa cùng với bao ngày tháng, phải xa anh giờ đã bao tháng ngày, là nhung nhớ là đắm say trìu mến, có bao giờ anh nhớ về nơi em. Ở nơi xa và với bao ngày tháng, người yêu ơi giờ đã bao tháng ngày, là thương nhớ là đón mong từng phút, có bao giờ anh gọi nhầm tên em.. Tự nhiên cầm lấy tay em như vô thức, nó hay em? Cũng không biết nữa. Rốt cuộc thì nó không dám đi, hai chị em nó về, vẫn khu trọ sinh viên tòm tõm nước, hình như phát hiện ra hơi người lạ, muỗi vo ve to như con ruồi, thôi, nó ngồi ngáp vặt đập muỗi và ngắm em ngủ cho đến sáng, mọi dữ dội em ném vào thi ca bỗng như tan biến theo hơi thở bản năng bình thản nhất của con người... ... thành phố này cũng giăng ngập ánh sáng vàng, khác với Sài Gòn là rét đếm nỗi nó tự nhiên thấy mình mỏng manh và nhỏ nhoi đến tội nghiệp trước nhưng con rét gặm nhấm vào xương tủy, càng về khuya càng giá. Không biết Bắc Hà có rét hơn thế này không? Chắc khuya thế này, sẽ rét hơn, biết đâu đấy lại có mưa thì thật là khủng khiếp...nó ghé vào một nhà thờ Tin Lành...rồi một nhà thờ chính thống, dường như mọi ngôi nhà của Chúa đều khép cửa trước cái rét run của một con người là nó. Mọi cánh cửa nhà thờ đều khép lại, tự nhiên nó chợt nhớ tới Thời thơ ấu của Nguyên Hồng thuở còn mãi đũng quần trên ghế phổ thông, ông có viết rằng: Mọi cánh cửa nhà thờ đều đóng cửa trước kẻ nghèo khó. Đại ý thế, lâu lắm rồi, nó không nhớ chính xác nữa. Có lẽ nó cũng đang là một kẻ nghèo khó, một kẻ khốn khổ chăng? Có khi thế mà nó không biết, nó lầm lũi bước ra khi cánh cửa các nhà thờ dửng dưng đóng lại trước mắt. Tự nhiên dường như có một con gió quẩn qua, nó rùng mình, hít một hơi thở sâu nghe buốt xuống tận đáy phổi, nó ngước nhìn lên, một điệu bộ quen thuộc. Nhiều sao quá, sao chi chít, nhiều đến lạ lùng. Sắp Giáng Sinh, người ta chăng sao khắp nơi, hình như nó được gọi là ngôi sao lạ, trên trời kia, có bao nhiêu? Nó nhìn và nhếch cười khan về một điều ước nguyện vừa lướt qua, chợt nhận ra, nó đã không còn ngố nữa vì đã không còn tin vào một điều linh diệu tít tịt nhấp nháy xa xôi và tiệt cả đời chả bao giờ chạm vào được. Quái, sao người ta hay phỉnh mình về những điều biết mười mươi là không phải thế nhỉ? Gió núi vẫn chích ngược vào từng chân tóc, nó vẫn lầm lụi bước, tiếng gót xăng đan vang lên dường như dửng dưng lắm trong đêm tĩnh lặng, thoảng có một chiếc xe ôm chạy qua hay một chiếc taxi đón khách cắt ngang sự tĩnh mịch...nó định hát, như mọi lần vẫn hát...Em lang thang một mình trên phố vắng, trong đêm khuy đương lạnh lẽo sương rơi, buông đôi chân lạc mình trong im lặng, tình yêu ơi từ nơi em bỗng nói...mà chỉ thấy răng va vào nhau lập cập... Đêm vẫn cứa vào đêm bằng cái buốt nhưng nhức, mặc kệ trên cao, những ngôi sao nhấp nháy, nhấp nháy như nhữung dải đèn trang trí trên những quán cafe, khách sạn...và trước của nhà thờ...
Những cái chết được chạm thấy Căn phòng nó cùng hướng với nhà bác Thám, vợ chồng bác Thám Phú làm cũng cơ quan với bố mẹ nó, chỉ khác là bác Thám đã nghỉ hưu, năm nay bác 62 tuổi cả mụ, trong trí nhớ của mọi người khi nói đến bác Thám là một người đàn ông hiền lành, chung thủy và rất "có tướng". Bác Thám to cao, có đôi lông mày đầy uy quyền như Thượng tướng Hoàng Minh Thảo. Vợ chồng bác Thám Phú chỉ có một chị là chị Hoa, đã lấy chồng, cả hai vợ chồng chị cũng làm cũng cơ quan với bố mẹ. Thực ra trước đây chị Hoa làm ở phường Phố Huế, chị tốt nghiệp ĐH Tự nhiên, chị cùng tuổi với anh trai nó, vợ chồng chị về sống cùng với bố mẹ vợ, hai đứa cháu ngoại quấn bác Thám như sam. Đợt vừa rồi vợ chồng bác Thám cũng xin được cho chị Hoa về Học viện chính trị quân sự làm hợp đồng, chắc là để cho gần nhà, dù hiện thời chị về làm cấp dưỡng, tức là nấu bếp. Chị Hoa giống bác Thám, cao, to, có lẽ chị còn nặng cân hơn bác Thám (Bác Thán nặng khoảng hơn 80 kí lô gam). Anh Đức chồng chị Hoa lại rất đẹp trai, hiền lành và ngoan ngoãn, mọi người vẫn cứ bảo: đấy, lấy được thằng chồng nào như thằng Đức í! Nhiều lúc nó cứ nghĩ lẩn thẩn: không biết một năm vợ chồng anh chị ấy đi cạnh nhau được mấy lần vì quả thật, nhìn bề ngoài quả là một bức tranh tương phản. Cũng cần phải nói thêm rằng, nhà anh Đức cũng chỉ cách nhà chị Hoa có chưa đến cây số, hoàn toàn tương xứng về mặt kinh tế, vậy mà anh ấy cung chịu về ở rể cho nhà bác Thám đỡ quạnh quẽ, riêng chuyện ấy là nó thấy đáng nể lắm rồi. Đợt vừa rồi bác Thám phải năm viện, chuyển hết 103 rồi đến 108, nó chở mẹ đến thăm, ngỡ ngàng nhìn người đàn ông vàng bủng, gầy gò đang nằm trên giường bệnh kia ngỡ như mình nhìn nhầm không phải. Người ta bảo bác bị u tuỵ, chèn vào gan, mật gì gì nữa, tự nhiên người nó nhủn ra một linh cảm mơ hồ đầy sợ hãi... Tối hôm kia, nửa đêm, viện 108 trả bác về, cả khu nhà nó kéo đến thăm, một không khí ảm đạm bao trùm, kết luận cuối cùng: ung thư tụy di căn giai đoạn cuối. Nó sang thăm bác đúng lúc bác đang nôn, những khối u bị vỡ ra, theo đường miệng rút xương tủy và tâm can của người bệnh, người thân, ộc xuống chiếc xô đỏ một thứ nước đen nhớp... Ai cũng nhìn thấy cái chết đang đến gần, rất gần, gõ từng tiếng gõ ọc ọc nơi tiếng bác nôn khi những khối u bị vỡ... Chiều tối hôm sau, khi nhà nó chuẩn bị ăn tối, bố nó lên gõ cửa phòng thông báo: bác Thám vừa mất! Dù không phải là máu thịt, dù đã lường trước, nhưng người nó vẫn chết sựng lại... cả nhà cuống cuồng chạy sang. Bác nằm đó, chiếc màn bộ đội giăng như đang ngủ, chiếc chăn chiên đắp, chỉ khác, là, mặt bác được phủ một lớp khăn trắng.... Sao giờ lắm người bị ung thư thế, căn bệnh mang tử thần đến rõ mồn một theo từng ngày. Bố nuôi của anh Ba nó cũng đang nằm chờ... từng ngày... từng ngày...ung thư gan di căn giai đoạn cuối mới biết, cô Thu nó như cái bóng cứ quẩn quanh bên chồng, người đã bé nay lại càng khô đi trong nỗi mong chờ một phép nhiệm màu tuyệt vọng... Chú Thanh nhà nó cũng bị ung thư gan mất từ 4 năm trước, hôm nọ nó vừa chở mẹ về sang cát cho chú, để lại dì nó với ba đứa con gái hột gà hột vịt, nghe dì kể rằng: - dì cứ lo là chú chưa "sạch" sẽ phải róc thịt như nhà bà gì đó ở xớm 2, bật nắp ván thiên lên vẫn còn nguyên, thế là phải róc, trâu bò với cả chó tranh nhau ăn phần thịt bị róc ra . Nó hoa hết cả mắt hỏi: -dì ơi, thế sao không làm lễ mà chôn lại, chứ thế, rùng rợn quá! - Chôn lại à, đấy, bà nội chồng nhà chị Hằng (chị Hằng gọi mẹ tôi là dì ruột) , bật nắp ván thiên ra, còn nguyên, thế là mua áo quan khác, chôn lại, hôm sau thằng cháu trai đâm chém người ta thế nào mà để cho bố nó, tức là con trai bà cụ í, nghĩ thế nào uất quá mà chết. Đã bật nắp ván thiên lên là động mồ động mả, dù còn nguyên cũng phải róc, róc cho kỳ sach thì thôi, có nơi người ta còn luộc í.... Dì nó nói chắc như đinh đóng cột! Hự hự.. nó bò được lên Hà Đông, người run lẩy bẩy không biết vì cơn lạnh bất thần ập đến xứ Bắc hay vì những giác quan kinh hoàng về lời kể róc thịt người chết cứ nhờn nhợn trong người... ...Phòng ngủ và phòng làm việc của hai bố con nó cũng phía nhà bác Thám, lần đầu tiên trong đời nó được nghe bát âm, chao, người đàn ông khóc mướn hùa tiếng hát bi ai của mình trong tiếng trống, nhị... nghe như chèo, như bà đồng hát mỗi lần nó theo mẹ đưa bà ngoại và ông nội nó 49 ngày lên chùa xưa... Lâu lắm rồi nó không được nghe hát chèo, nghe hát xẩm, nó ngồi trước màn hình máy tính, mọi con chữ ứ nghẹ lại mõi khi người đan ông hát bát âm cất lời não nề cả trời đất... nó đã thấy nhiền tiếng khóc chen lấn tiếng kèn, nhị, trống như gào xé cả tâm can người đến viếng ở quê nó, nó đã nhìn thấy những người con ôm lấy chiếc quan tài ba mình vật vã, những tiếng khóc hoàn toàn câm lặng buổi nó lặn lội gần cả nghìn cây số về viếng ba anh mất vì ung thư phổi. Mỗi vùng miền có những phong tục khác nhau, nhưng nỗi đau của sinh ly tử biệt thì ở đâu cũng đều xé lòng thế cả... Ngày mai sẽ di quan bác Thám về nghĩa trang thị xã, à không, Hà Đông đã lên thành phố rồi, vậy là cũng một kiếp người, vui buồn gì, ấm ức gì, oanh liệt gì, hiển hách gì, danh lợi gì... thì ngày mai cũng xuôi tay về với Đất... chỉ còn lại những giọt nước mắt tiếc thương trên má người thân chảy mãi theo tiếng bát âm thống thiết như cứa vào lòng những người đến viếng không cần biết vì tình nghĩa hay vì cầu cạnh bằng những chiếc phong bì xanh xanh cao dần, cao dần... Chỉ đôi mắt người quá cố ngạo nghễ trên tấm di ảnh là thản nhiên...
<div align="center">Vết đinh </div> Nó lặng lẽ nhìn những ký tự trước mắt, lặng lẽ nhấn vào lệnh del... Những ký tự biến mất, vĩnh viễn... Ngày xưa, nó được đọc một câu chuyện thế này: Có một ông bố nọ rất phiền lòng về cậu con trai mình hay hỗn hào, một hôm, ông gọi cậu con trai đến mà bảo rằng: - Từ nay về sau, mỗi lần con làm đau lòng ai đấy, hãy lấy một chiếc đinh ra đóng ngập lên cái cây sau nhà kia... Những chiếc đinh lần lượt được đóng ngập vào thân cây, mủ cây ứa ra, nhểu xuống, quánh lại... Cho đến một thời gian sau, cậu con trai lễ phép đến thưa với bố rằng từ lâu, cậu không còn làm rầu lòng với ai nữa, bố cậu liền bảo rằng: - Còn hãy ra nhổ hết những chiếc đinh mà con đã đóng vào thân cây kia. Cậu con trai ngoan ngoãn vâng lời, không đếm được là bao nhiêu chiếc đinh, người cha không nhìn vào những chiếc đinh, mà sờ vào những chiếc lỗ, bảo: - Hãy nhìn này, những chiếc đinh đã bị nhổ ra, sẽ mất đi, nhưng những chiếc lỗ do nó găm vào thân cây sẽ còn mãi. Những chiếc đinh chính là những lời nói, những việc làm của ta đối với bạn bè, người thân, còn những chiếc lỗ chính là những vết xước sẹo mà ta để lại, nó sẽ còn mãi... Nó nhìn màn hình trống trơn, chỉ là những ký tự, nên việc xoá bỏ chỉ cần một cái click chuột. Đó là sự khác nhau, duy chỉ có những chiếc lỗ sâu hoắm là giống nhau, không có cái cây nào ứa nhựa, chỉ có những giác quan lặng lẽ rỉ ra những vết như mủ của cây, như máu của người, một thứ màu vô hình...