Lời tác giả: “Có thể, đây chỉ đơn thuần là một câu chuyện! nhưng… điều mình muốn nói, đó là “Khi yêu, người con gái nào cũng mong được người mình yêu quan tâm! Đôi khi, bạn thấy người con gái mình yêu rất hạnh phúc, nhưng đó chỉ là bề ngoài! Hãy cố gắng quan tâm đến họ nhiều hơn khi còn có thể! Đừng bao giờ biến mình thành 1 kẻ Hối Tiếc!” - Hôm nay mình đi chơi, chồng nhé! - Ừ! Ngồi đợi em ở con đường quen, nhớ lại những kỉ niệm đã qua của hai đứa, chợt thấy yêu em hơn và hạnh phúc hơn khi có em bên mình! Có những khi, tự hỏi không biết em yêu tôi vì điều gì? Đẹp trai? Không! Tài giỏi? Không hẳn! Giàu có? Không đúng! Vậy thì vì cái gì? Khi mà chính bản thân tôi cũng chỉ nhận xét được rằng: tôi là một thằng giỏi rượu, có khi là cá độ và đôi khi là bỏ mặc em bơ vơ ngoài phố một mình, không cần biết em đang đợi mình quánnhỏ nào đó để đi bù khú với bạn bè! Em vẫn yêu tôi! Dù có những lúc giận hờn, em nổi nóng, em mắng tôi, nói tôi không yêu em… Nhưng rốt cuộc, em vẫn tha thứ và sau mỗi lần như vậy, em chỉ nói “ Con trai thường vô tâm và trong số những người con trai ấy thì anh đúng là số một! Cách đây 4 năm, em nhận lời yêu tôi! Tình yêu của chúng tôi hạnh phúc với những nụ cười, những lần điện thoại thâu đêm suốt sáng…là những chuỗi ngày dài tôi làm em rơi lệ! Nhưng hình như, những ngày đó chỉ kéo dài không được bao lâu và em xa tôi! Có những khi, tự hỏi không biết em yêu tôi vì điều gì? Em không rời bỏ tôi, mà chính tôi đã đánh mất tình yêu ấy bởi những người con gái khác! Biết được điều đó, có lẽ em bàng hoàng lắm, sửng sốt lắm, bất ngờ lắm,… em không trách gì tôi, chỉ nhìn tôi với đôi mắt mệt mỏi và dường như cả một trời đau đớn trong đôi mắt ấy! Tôi vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà không hay rằng chỉ sau giây phút ấy thôi, em không còn là của tôi nữa! Những ngày hôm sau, tôi vẫn ung dung, bởi tôi biết “Không quá 3 ngày, em sẽ lại liên lạc thôi. Có lần nào em giận tôi quá 3 ngày đâu chứ!” và tôi vẫn im lặng! Rồi 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng,… tôi nhận ra mình đang nhớ em, cứ ngày ngày ngóng điện thoại của em, từng giờ từng phút trông mong một tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc ấy, nhưng chỉ là những tin nhắn từ người con gái tôi tán tỉnh khi đang yêu em! Tôi hờ hững và vô cảm! Tôi trách mình tại sao làm em đau, tại sao bóp nát trái tim người con gái mình yêu, tại sao bỏ mặc người mình yêu để đến với người con gái mình không yêu! Tôi dằn vạt bản thân mình trong nhiều tháng trời, cố tìm quên trong men rượu, nhưng rượu đâu có đánh bại được tôi!? Cố tìm vui trong những canh bạc đỏ đen, nhưng nào được khi tim tôi cứ gào thét kêu tên em trong từng giây! Rồi tôi đến cổng trường em học, chỉ mong được nhìn thấy em! Ngày nào cũng ngồi đó, nhìn em tan trường! Vẫn dáng người ấy, khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, nhưng dường như có cái gì đó xa xăm nơi em! Ừ đúng rồi, em không còn là của tôi! 2 tháng sau ngày chúng tôi chia tay, tôi lại trở về được trạng thái cân bằng khi lao đầu vào công việc dù đôi lúc chợt thấy nhớ em cồn cào! Rồi chúng tôi gặp lại nhau trong dịp hội chợ! Em cười, chào tôi như chào một người bạn! Thì đúng rồi, tôi không còn là gì của em mà! Trái tim tôi cứ nhảy nhót trong lồng ngực bắt tôi phải tìm mọi cách để nói chuyện vs em nhưng....! Có lần nào em giận tôi quá 3 ngày đâu chứ!” Em cũng biết, từ ngày mai chúng ta sẽ là người dưng nhưng em vẫn chúc anh luôn hạnh phúc!” Rồi tôi lại nhắn tin cho em, gọi điện cho em, liên lạc với em,… Tôi tìm mọi cách, mọi cơ hội để được gặp em! Không rõ mình đang mơ hồ, hay đang đánh lừa bản thân mình khi nghĩ rằng “Em vẫn yêu tôi, yêu tôi nhiều lắm!” Tết năm đó, đêm giao thừa, tôi đến ngõ nhà em, muốn rủ em đi đón giao thừa cùng tôi nhưng em không được đi! Tết! Lại những cuộc nhậu nhẹt, vui chơi với bạn bè, tôi lại đánh rơi em, lại bỏ bẵng em trong những ngày đầu năm! Em gọi điện cho tôi, trách cứ vì tôi quên hẹn! Một lần, hai lần, ba lần,… tôi thấy mình có lỗi với em thật nhiều và tôi quyết tâm thay đổi! Dù quyết tâm, nhưng “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”,… cứ có cuộc vui nào với bạn bè là tôi không thể bỏ qua dù đã hẹn trước với em! Như tin nhắn của mình, em không trách móc, không giận hờn tôi nữa,… ............................ Tôi cũng nhớ, hình như 2 năm qua, chưa một lần nào em chủ động hẹn gặp tôi, dù mỗi sáng em nhắn tin chúc tôi một ngày tốt lành, mối tối em chúc tôi ngủ ngon và những tin nhắn dài lê thê e kể chuyên trên trời dưới biển, những lần điện thoại triền miên em nói đủ thứ chuyện giời ơi đất hỡi! Có lẽ, em sợ tôi hẹn rồi không đến, để em cứ phải mong ngóng nên em để tôi chủ động hẹn em và lần nào em cũng cố gắng đến sớm dù cho tôi nhắn tin bất thường đến thế nào! Nhưng hôm nay đúng là lạ! Và dường như em nhẹ nhàng, ân cần với tôi hơn.. Em đến! Hình như có điều gì khác mọi ngày! Em đẹp hơn, có lúc vui hơn, nói nhiều hơn nhưng có khi là khoảng trống im lặng đến rợn người và ánh mắt em,…sao xa xăm quá! Đã gần 11h, em không có vẻ gì là muốn về nhà! ...................... Ngày mai… hai chữ ngày mai…sao làm tôi đau lòng quá! Hai chữ ấy như phím “delete”, xoá đi mọi dấu vết tình yêu của chúng tôi dành cho nhau! Khi tôi nhận ra tình yêu của mình dành cho em nhiều biết bao nhiêu cũng là lúc tôi nhận ra tôi đã mất em! Ngày mai, ........
uh câu chuyện cũa bạn hay wa !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! uh nhưng tôi củng đang đứng ở địa vị con trai nhưng tôi cũng trách bạn uh người ta bão con trai kong nên đánh con gái ban kông đánh bành roi vọt !!!!!!!!!!!!!11 nhung ban lại đánh vào tình cảm còn đau hơn nữa !!!!!!!!!!!!!!!!!!!! hi vọng lần sau bạn sẽ rút kinh nghiệm a!!!!!!!!!!!!1 chào bạn
đánh mất mới cảm thấy mình rất cần. Đừng bỏ lỡ, và hãy trân trọng những gì mình có, để nó bên mình mãi mãi